Bộ phận đối ngoại.
Trưởng bộ phận đối ngoại vỗ tay hai cái, ý để mọi người trật tự: “Mọi người yên lặng một chút, tôi xin giới thiệu thành viên mới của chúng ta, cô Tô Ánh Nguyệt.”
Dứt lời, có nhân viên đã bắt đầu nhỏ tiếng bàn tán: “Tôi nhớ cháu của giám đốc cũ cũng tên này phải không?”
“Chính là Tô Ánh Nguyệt này, không sai đâu, mấy năm trước lúc tôi mới vào công ty, từng thấy cô ta đến đây một lần…”
Quản lý bộ phận đối ngoại nghiêm khắc nói: “Yên lặng! Ai nói thêm một câu nào nữa tháng sau tôi cắt tiền thưởng!”
Cả bộ phận yên lặng ngay trong chốc lát, không còn ai dám phát ra tiếng nào nữa.
Tô Ánh Nguyệt đứng cạnh trưởng bộ phận đối ngoại, cảm thấy khí thế của người này rất mạnh.
Tô Ánh Nguyệt tiến lên, hơi nhấc khóe môi, có hơi thờ ơ: “Chào mọi người, tôi là Tô Ánh Nguyệt, sau này mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Tô Yến Nhi cũng lập tức bước theo, một tay dịu dàng khoác vai Tô Ánh Nguyệt, trong giọng nói mang ý cười: “Có lẽ một vài người có thời gian công tác trong Tô thị lâu đã biết Ánh Nguyệt rồi, nhưng lần này Ánh Nguyệt đến công ty để thực tập, cô ấy còn đặc biệt chọn một bộ phận công việc vất vả, muốn đến cùng mọi người đồng cam cộng khổ.”
Ý cười trên mặt Tô Ánh Nguyệt dần mất đi, như cười như không mà lườm Tô Yến Nhi một cái, không nói gì.
Tô Yến Nhi quay đầu nhìn cô, nụ cười trên mặt thay đổi, mang theo sự ác ý, giọng ngược lại lại rất ôn hòa: “Em họ này của tôi không hiểu chuyện lắm, mọi người phải quan tâm cô ấy nhiều hơn đó! Nhưng cũng đừng vì cô ấy là em họ tôi mà không giao việc, như vậy tôi cũng rất khó xử.”
Quản lí bộ phận đối ngoại đứng bên cạnh cười đáp: “Yên tâm đi giám đốc Tô.”
“Có câu nói này của anh, tôi yên tâm rồi.” Tô Yến Nhi cười nhìn quản lý bộ phận đối ngoại, sau đó quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt ở bộ phận đối ngoại học tập thật tốt, đừng để ông và chị thất vọng.”
Tô Ánh Nguyệt nhếch môi: “Đương nhiên sẽ không để hai người thất vọng.”
Thấy Tô Ánh Nguyệt cười tự tin, Tô Yến Nhi thấy cực kỳ chướng mắt.
Bao nhiêu năm qua đi, Tô Yến Nhi nghĩ ra rất nhiều cách, muốn đánh bật Tô Ánh Nguyệt, muốn ép cô biến mất theo bụi trần.
Nhưng lần nào cũng thế, lúc Tô Yến Nhi suýt chút nữa thành công, Tô Ánh Nguyệt lại bất ngờ sống dậy, càng ngày càng mạnh mẽ.
Chỉ là, lần này, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội nào nữa, Tô thị là thiên hạ của cô, muốn cô tiêu diệt một Tô Ánh Nguyệt, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Sau khi Tô Yến Nhi rời đi, quản lý tự mình đưa cô tới vị trí làm việc, sau đó cho cô một tập tài liệu.
“Xem những tài liệu này trước, tìm hiểu một chút công việc gần đây của chúng ta, có gì không hiểu thì hỏi tôi hoặc hỏi giám đốc đều được.”
Sau khi quản lí dặn dò xong, liền xoay người rời đi.
Tô Ánh Nguyệt lật tập tài liệu dày cộp, nuốt nước bọt, nhiều quá.
Đến buổi trưa, Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa đọc xong.
Cử động cổ một chút, chỉ thấy nhức mỏi.
Nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai ba người.
Tô Ánh Nguyệt có hơi đói, liền nhấc túi lên đi ăn cơm, tìm một quán ăn gần đó.
Vừa vào đã thấy Tô Yến Nhi và Tô Thành đang cùng ăn cơm, thỉnh thoảng nói hai câu, không khi vô cùng hòa hợp.
Trong mắt Tô Ánh Nguyệt hiện lên chút ngưỡng mộ, nhưng chỉ là một khoảnh khắc.
Cô bước nhanh đến chỗ hai người, Tô Yến Nhi thấy cô đầu tiên: “Ánh Nguyệt, em cũng đến đây ăn à?”
“Đúng vậy, không ngờ ông và chị cũng ở đây.” Tô Ánh Nguyệt nói rồi quay đầu nhìn Tô Thành: “Ông nội, con có thể ngồi ở đây không?”
Từ lúc cô xuất hiện, sắc mặt Tô Thành đã không tốt, lúc này đang nhiều người vây quanh, ông chỉ đành gật đầu: “Muốn ngồi thì ngồi, hỏi ông làm gì!”
Tô Ánh Nguyệt không hề để ý đến thái độ của Tô Thành, bọn họ ghét cô, không xem cô là người thân, vậy cô phải khiến bọn họ không được vui vẻ như ý, ai cũng đừng hòng thoát được.
Tô Ánh Nguyệt gọi phục vụ, tự gọi món.
Tô Thành nhìn thấy đứa cháu này liền thấy phiền, vừa lúc ăn gần no rồi, liền đứng dậy rời đi.
Tô Yến Nhi là người thích thể diện, tuy cô ta cũng rất muốn đi, nhưng lại không muốn để Tô Ánh Nguyệt lại một mình, chỉ đành miễn cưỡng mà ngồi lại.
“Nếu chị muốn đi thì đi đi, nhưng phiền chị tính tiền rồi hẵng đi.” Tô Ánh Nguyệt mặt cười lòng không cười mà nhìn cô ta.
Tô Yến Nhi nói như giễu cợt: “Em bây giờ không định về nhà nữa rồi à? Không phải em đã có tình cảm với người đàn ông không có gì trong tay kia rồi đó chứ?”
Tô Ánh Nguyệt bỗng ngẩng đầu cười với cô ta, tiện tay lấy điểm tâm đút vào miệng Tô Yến Nhi khi cô ta chưa kịp ngậm miệng lại, cười lương thiện, ngữ khí lại lạnh băng: “Liên quan cái quái gì đến chị, ngậm cái mồm thối vào đi!”
Nhân viên Tô thị ngồi bên cạnh thấy một màn này: “Không ngờ quan hệ hai chị em này lại tốt như vậy!”
Tô Yến Nhi cứng đờ mặt nuốt luôn điểm tâm xuống, vẫn cười với Tô Ánh Nguyệt, cười đến xanh cả mặt.
Cuối cùng không ngồi tiếp được nữa, đứng dậy muốn đi.
Tô Ánh Nguyệt không quên thêm dầu vào lửa, nũng nịu nói lớn một tiếng: “Cảm ơn chị đã trả tiền giúp em, hôm khác em mời!”
Tô Yến Nhi loạng choạng, suýt thì ngã, đi đến quầy thanh toán, rút tiền trong ví ra: “Không cần trả lại.”
Cho đến khi bóng Tô Yến Nhi biến mất, Tô Ánh Nguyệt mới thôi không cười nữa, thấy thức ăn để đầy bàn, không có tí hứng thú muốn ăn nào.
Cô bỗng dưng hơi nhớ cơm mà Trần Minh Tân làm.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên.
Tô Ánh Nguyệt thấy trên màn hình hiện người gọi đến là hai chữ “ông xã”, lòng ấm áp, do dự một chút mới nghe điện.
Trần Minh Tân vừa mở miệng đã hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Nghe được giọng nói của anh, tâm trạng Tô Ánh Nguyệt tốt lên một chút, ngữ khí lãnh đạm: “Vừa ăn xong.”
“Ngày đầu đi làm thế nào?”
“Chẳng ra làm sao.”
“Tối tan làm tôi đến đón em.” Là câu trần thuật, không phải câu hỏi.
“Không…”
“Tôi còn có việc, cúp máy trước, tối gặp.”
Sau đó, thật sự cúp máy rồi.
Tô Ánh Nguyệt lườm màn hình điện thoại, khôn phải muốn cùng cô sống chung một đời sao? Dám cúp máy trước!
Nhưng từ giờ đến lúc tan làm có hơi lâu.
Tô Ánh Nguyệt cả ngày ngồi đọc hàng dài những chữ, hoa cả mắt.
Đến cửa công ty, cô đã thấy một đám người vây lại một chỗ nhìn gì đó.
Cô nhìn theo bọn họ, nhìn thấy Trần Minh Tân đang đứng dựa vào xe.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Trần Minh Tân nhìn xung quanh, xác định được vị trí của cô, liền vẫy tay với cô.
Tô Ánh Nguyệt đứng yên tại chỗ không làm gì, anh đến đón cô thật à.
Đi lên trước vài bước, liền nhìn thấy anh đem chiếc xe Rolls-Royce cũ mất màu.
“Đi làm mệt không?” Trần Minh Tân thấy cô đi chậm, liền chủ động đi tới chỗ cô.
Lúc này, một chiếc xe nữa cũng dừng lại bên cạnh, cửa xe bật mở, Huỳnh Tiến Dương bước xuống, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sững sờ.