Tô Ánh Nguyệt lúc học lớp lễ nghi, có biết chút ít về rượu vang, nên cô biết Château Lafite Rothschild năm 1870 là loại rượu vang thượng đỉnh trên thế giới, giá thị trường đều hơn 3 tỷ.
Tuy rằng 3 tỷ đối với nhà họ Tô mà nói là chuyện nhỏ, nhưng nhà họ Tô chắc chắn sẽ không cho cô.
“Bao nhiêu tiền?” Tô Ánh Nguyệt sắc mặt khó coi hỏi một câu.
Người phục vụ khóc: “Ông chủ của chúng tôi tốn 2 tỷ 4 mới mua được…”
Tô Ánh Nguyệt nhìn gương mặt đẫm nước mắt của người phục vụ trông rất đáng thương, tuy rằng cô cũng đền không nỗi, vì dù sao cô cũng là tiểu thư của nhà họ Tô, nhưng đối với một người phục vụ mà nói thì chính là một khoản nợ hủy hoại cuộc đời.
Động tĩnh bên này đã ảnh hưởng đến người khác, trưởng phục vụ đã đi đến nơi: “Có chuyện gì thế!”
Trưởng phục vụ đi tới nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trắng bệch: “Sao lại gây ra chuyện rồi! Cô hại chết tôi rồi biết không!!!”
Tô Ánh Nguyệt nhìn không nổi, đứng chặn trước mặt người phục vụ: “Cô đừng trách cô ấy, là tôi không để ý đâm phải cô ấy, tội chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Trưởng phục vụ lúc này mới nhìn mặt của Tô Ánh Nguyệt, đáy mắt hiện ra vẻ xem thường, nhưng cũng rất nhanh chóng tươi cười: “Hóa ra là cô Tô, có câu này của Tô tiểu thư thì tôi yên tâm rồi, nhưng, cô cũng biết loại rượu vang này quý giá thế nào, chúng tôi còn phải hỏi ý kiến của ông chủ nữa.”
“Ừ.” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cô ta nói câu này chẳng có vấn đề gì.
Câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung mấy năm gần đây mới mở một khách sạn cao cấp ở thành phố Vân Châu, nhưng rất nhanh chóng chiếm được thị trường ngành du lịch ở thành phố Vân Châu.
Nơi đây thực sự xứng vơi cái tên ‘chốn tiêu tiền xa hoa’, vô số các danh môn công tử tiêu tiền vào Ngọc Hoàng Cung để chứng minh thân phận của bản thân.
Nhưng, ông chủ đứng đằng sau vẫn là bí mật.
Tô Ánh Nguyệt ngược lại rất khâm phục ông chủ này, hơn nữa cô cũng rất tò mò người này là ai, chỉ là không biết hôm nay có được gặp người đó không.
Tô Ánh Nguyệt vỗ đầu mình, đây là lúc nào rồi, còn tò mò với ông chủ đứng sau, cô nên lo lắng cô có phải dành cả dời để trả khoản nợ không.
Rất nhanh chóng đã có người dọn dẹp hiện trường, Tô Ánh Nguyệt ngồi ở sofa trong phòng nghỉ, gương mặt lộ ra vẻ lo lắng, quần áo ngấm cả mảng rượu vang, vừa nhìn giống như vết máu vậy.
Không lâu sau có tiếng bước chân truyền đến gần.
Tô Ánh Nguyệt có chút căng thẳng đứng dậy.
Một người đàn ông cao to mặc âu phục bước vào, sống mũi cao, mắt xanh, là người nước ngoài.
Người đàn ông đánh giá một lượt Tô Ánh Nguyệt, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú, sau đó cung kính đưa ra một tấm danh thiếp: “Chào cô, tôi tên Nam Sơn.”
Nói tiếng Trung rất chuẩn, phát âm không có chút vấn đề nào.
Tô Ánh Nguyệt đầu óc lờ mờ, nhưng vẫn lễ phép đưa tay ra nhận lấy tấm danh thiếp: “Chào anh, tôi tên Tô Ánh Nguyệt.”
“Chào cô Tô.” Nam Sơn gật đầu: “Cô Tô thật xinh đẹp, tên cô cũng thật hay.”
“…”
Cho nên, cô phải đền bao nhiêu tiền?
“Chuyện rượu vang…” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy ánh mắt Nam Sơn nhìn cô có chút kỳ quái, giống như là nhìn một thứ đồ chơi mới vậy, giống như là.. rất tò mò về cô.
“Ừ, rượu vang!” Nam Sơn lúc này mới tỉnh ngộ: “Nếu như là cô Tô, vậy thì 3 tỷ.”
Tô Ánh Nguyệt cau mày: “Không phải là 2,4 tỷ sao?”
Nam Sơn nghe vậy, nụ cười trên mặt hơi thu lại, chẹp miệng tỏ vẻ không đồng tình: “Ông chủ của chúng tôi lúc mua về tuy là tốn 2,4 tỷ, nhưng còn phải trả cho bên cất giữ một khoản tiền hợp đồng, hơn nữa, Château Lafite Rothschild năm 1870 bây giờ trên thế giới chỉ còn đúng một chai.”
Những gì Nam Sơn nói rất có lý, chỉ là cô hiện giờ thật sự không biết lấy đâu ra 3 tỷ.
“Tô Ánh Nguyệt.”
Chính vào lúc này, từ xa truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu thì thấy Trần Minh Tân, ánh mắt cô rực sáng: “Trần Minh Tân, sao anh lại ở đây?”
Trần Minh Tân bước chân vội vàng, giống như là nhanh chóng qua đây vậy, nhìn thấy vết rượu vang ở trên áo sơ mi của Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt trầm xuống: “Có chuyện gì thế? Bị thương ở đâu rồi?”