Cố Hàm Yên nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Cô ta lớn hơn Tô Ánh Nguyệt vài tuổi, trên người lại mặc toàn hàng hiệu thanh nhã, đối với lời nói thẳng thắn của Tô Ánh Nguyệt thì không biết nói gì cho phải.
Trong mắt cô ta thì Tô Ánh Nguyệt nhìn cũng chỉ như một sinh viên, nhỏ hơn cô ta vài tuổi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi.
Cô gái trẻ thì luôn thích làm nũng bám víu, làm nũng hay bám dính có nhiều hơn thì cũng chỉ khiến đàn ông chán ghét.
Cố Hàm Yên từng thấy cảnh rất nhiều, nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên, khẽ cười một tiếng: "Minh Tân tuy là vô tâm nhưng lại rất hay quan tâm người khác."
Lúc này cô ta nói như vậy, ánh mắt cố tình như có như không liếc nhìn Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt bề ngoài thì nhìn cô ta cười, bày đặt khen người đàn ông của người khác tốt với người khác, là muốn nói Trần Minh Tân săn sóc cô ta?
Tuy là Tô Ánh Nguyệt tự nói với bản thân là không nên tức giận, nhưng đúng thật là không nhịn nổi.
Trần Minh Tân vẫn luôn không nói gì lại đột nhiên lên tiếng: "Được rồi, ở đây không cần cô giúp đỡ, cô là khách, đi ra ngoài đi."
Cố Hàm Yên vẫn muốn nói gì đó: "Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, dù sao..."
"Để vợ tôi giúp." Câu nói trực tiếp của Trần Minh Tân chặn những lời mà cô ta chưa nói xong lại.
"Được." Cố Hàm Yên bị anh ngắt lời, vẻ mặt cũng không hề tức giận, trái lại còn làm ra vẻ bất đắc dĩ, như là đã sớm quen, hoặc là như là cưng chiều.
Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt lạnh dần.
Xem ra là thời gian quen biết đã rất lâu.
Cố Hàm Yên cởi tạp dề ra, đi ra khỏi bếp, lúc đi ngang qua người Tô Ánh Nguyệt, nở một nụ cười sâu xa với cô: "Tôi ra ngoài trước."
Có lẽ là Bùi Chính Thành nói với cô ta tên của Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt cũng nhìn cô ta, trên mặt không hề cười.
Trực giác nói cho cô biết, Cố Hàm Yên người phụ nữ này cấp độ cao hơn so với Tô Yến Nhi.
Tô Yến Nhi không giỏi đóng kịch, cũng chỉ là một người thích khoe khoang ở thành phố Vân Châu này mà thôi, còn Cố Hàm Yên là ngôi sao điện ảnh quốc tế, trên toàn thế giới đều có người hâm mộ.
Cô Hàm Yên không hề đơn giản, tất nhiên là cô biết.
"Không đến giúp anh à?"
Giọng nói của Trần Minh Tân cắt đứt suy nghĩ của cô.
Tô Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn anh một cái, ánh mắt lạnh lùng, đơn giản đáp một chữ: "Không."
Cô vẫn còn giận Trần Minh Tân chưa hết đâu, trong lòng nén giận là muốn để cô bình tâm làm cơm với anh, giả vờ yêu thương lẫn nhau, cô còn giả vờ không được.
Nhưng mà vì không muốn Cố Hàm Yên cảm thấy cô và Trần Minh Tân thật sự cãi nhau nên cô muốn đợi trong phòng bếp không ra ngoài.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt đi vào bếp, bèn đóng cửa bếp thật chặt, ngăn cách giọng nói và ánh mắt bên ngoài.
Sau đó đến ngồi xuống cái ghế sau lưng Trần Minh Tân.
Trần Minh tân quay đầu nhìn cô nói: "Còn không đến đây giúp?"
Tô Ánh Nguyệt lấy điện thoại ra chơi game, không thèm quan tâm nói: "Anh bảo Cố Hàm Yên giúp anh đi, em sẽ không nấu cơm, anh biết mà."
"Thật sự để anh đi gọi cô ấy?" Trần Minh Tân vừa nói chuyện, vừa bỏ đồ trong tay ra, đi rửa tay.
Anh vặn một ít nước rửa tay, tinh tế tỉ mỉ.
Tô Ánh Nguyệt dồn hết sự chú ý vào điện thoại, cũng không để ý đến anh đã rửa tay xong đi đến phía cô, mở miệng, học giọng điệu trước kia của anh nói: "À, anh có thể thử xem."
Một giây sau, cô cảm giác trước mặt mình có một cái bóng, lúc ngẩng đầu nhìn thì không biết Trần Minh Tân đã đến từ lúc nào.
"Anh làm gì vậy?" Tô Ánh Nguyệt cầm điện thoại di động nhìn anh: "Đi làm cơm mau đi, đói chết."
Trần Minh Tân cúi người, đặt tầm mắt ngang tầm với cô, hai tay đê xuống, áp sát lại viền ghế cô đang ngồi, hòa thuận ngồi chúng.
Anh đến trước mặt Tô ÁNh Nguyệt, chậm rãi nói, giống như tiếng nước chảy vào tai cô: "Hôm qua em mua thức ăn?"
Trực giác của Tô Ánh Nguyệt muốn phủ nhận, anh còn nói: "Trong tủ lạnh có thêm đồ ăn, còn có một con cá."
Tô Ánh Nguyệt giật mình, lập tức mạnh miệng: "Ha ha, đi ngang qua tiện tay mua."
Trần Minh Tân chăm chú nhìn cô, nhìn cô thật sâu: "Quỷ xạo sự."
"Em đã nói là đi ngang qua tiện thể mua là tiện thể mua!" Thấy vẻ mặt Trần Minh Tâm vẻ như là biết ngay mà. Tô Ánh Nguyệt tức giận phản bác.
Trần Minh Tân cũng không muốn nghe cô dài dòng, cô gái này cứ luốn khẩu thị tâm phi, vẫn luôn nói dối, cần phải sửa.
Anh cúi về phía trước, Tô Ánh Nguyệt nhận ra điều gì đó, thân thể ngửa ra sau muốn giữ khoảng cách với anh.
Trần Minh Tân cong môi, cũng không đỡ cô, lại cúi về phía trước, Tô Ánh Nguyệt lại ngả ra sau.
Hai tay anh đặt ở sát thành ghế, cô ngồi trên ghế, chỉ cần cô cúi nhẹ về phía trước là có thể hôn anh.
Cô đang suy nghĩ, thẳng thắng ngã về phía sau, có lẽ té cũng không đau lắm, có đau cũng không thể nhận thua được.
Một giây sau, bàn tay của Trần Minh Tân đã đè lên sau lưng cô, hơi dùng sức một chút, để cả người cô lại ngồi thẳng dậy, ngẩng lên đã thấy vẻ mặt trêu chọc của Trần Minh Tân: "Nghĩ anh định làm gì em?"
"Không có gì..." Cô sẽ không nói cho anh là ban nãy anh định hôn cô.
Nhưng mà anh lại không, trong ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt có sự mất mát khó hiểu.
Trần Minh Tân nhìn thấy, bất ngờ nghiêng đầu cắn môi cô, lại nhẹ nhàng mút mút, dịu dàng vào bản vệ, đến khi Tô Ánh Nguyệt kịp phản ứng muốn đẩy anh ra, anh đã lùi về sau.
Anh ngồi dậy, tự tay vuốt vuốt môi cô, ý cười trong mắt như muốn tràn ra ngoài, môi mỏng nhẹ cong, thốt ra bốn chữ: "Như em mong muốn."
Như em mong muốn cái quỷ gì!
Tô Ánh Nguyệt siết chặt tay, có chút muốn đánh người.
Trần Minh Tân nhíu mày nhìn cô, như là dỗ con nít: "Ngoan ngoãn ngồi yên, sẽ nhanh có cơm ăn."
Tô Ánh Nguyệt siết chặt nắm đấm, lại nhanh chóng thả ra, tất nhiên là ngồi yên lặng một cách lạ kỳ, không cử động nữa.
Trần Minh Tân quay lưng về phía cô, khóe môi cong cong không hề hạ xuống.
...
Không biết có phải là đầu óc giỏi kinh doanh nên lúc nấu cơm cũng lên kế hoạch tỉ mỉ không mà nấu xong đúng giờ.
Không đến một giờ, Tần Minh Tân đã làm năm món đồ ăn một món canh, hai món cay, ba món không cay, một món canh thanh đạm.
Con cá hôm qua còn lại được kho.
Tô Ánh Nguyệt không chỉ không giúp anh nấu cơm, mà ngay cả đồ ăn cũng lười dọn ra, trực tiếp ngồi như một quý bà trước bàn ăn.
Cố Hàm Yên ngồi xuống, bắt đầu khen Trần Minh Tân: "Tay nghề của Minh Tân đúng là ngày càng tốt rồi."
"Tạm được thôi!." Tô Ánh Nguyệt vừa nói chuyện, vừa cầm chén đẩy về phía bên cạnh, liếc mắt nhìn Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân bật cười múc canh cho cô, đặt trước mặt cô.
"Ánh Nguyệt đúng là có phúc mà, trước đây chúng tôi muốn ăn một bữa cơm do Minh Tân nấu cũng khó." Giọng cố Hàm Yên nửa đùa nửa thật.