Khi tỉnh dậy Lãnh Ngạn cảm thấy có thứ gì đó đè ép, dưới cằm còn lông lá,mở mắt nhìn, cả người Duy Nhất lại nằm trên người anh, hai chân quấnhông anh, tóc dài đen nhánh xõa ra trên ngực anh.
Đàn ông lúc sáng sớm là nguy hiểm nhất, chỉ chân anh bó thạch cao thôi, cô nhóc này cho rằng anh không làm gì được cô sao?
Nhẹ nhàng chải vuốt tóc tán loạn của cô cho chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắnhồng hào đang ngủ say lộ ra, lôn gmi thật dài bao trùm lấy giấc mộng như thế nào đây?
Trong mộng có anh không?
Thở dài, anh thà không có…
Cô khẽ động đậy một chút, áo ngủ lớn chảy xuống, lộ ra bờ vai trắng nhưtuyết và một nửa đẫy đà, bụng dưới của anh căng cứng, trong cơ thể lạibắt đầu xao động không yên.
Rất muốn dời ánh mắt đi, nhưng cuốicùng không nhịn được đưa tay khẽ vuốt bả vai trơn mềm của cô, tiếp theoxuống phía dưới, ngón tay cảm nhận mỗi một tấc da thịt bóng loáng như tơ của cô.
Một tay khác vuốt ve vòng eo thon thả, cách viền quần lót đưa về phía giữa đùi cô, mà giữa đùi cô đang đè nặng anh…
Mạch máu giãn ra đến cực điểm, anh cảm giác mình sắp nổ tung.
“Ưmh…” Dường như Duy Nhất ngủ say cũng có cảm giác, nhẹ nhàng uốn éo người,lại vừa đúng ma sát chỗ nào đó của anh, anh há miệng thở hổn hển, sắpkhông tiếp tục kiên trì được nữa!
Đột nhiên vang lên tiếng khóacửa chuyển động, đánh lui nhiệt tình khắp người anh, anh nhanh chóng kéo chăn lên che kín anh và Duy Nhất.
Phía sau lộ ra một khuôn mặt tươi cười cực lớn – Doãn Tiêu Trác.
Lãnh Ngạn nhíu mày, “Trước khi đi vào không biết gõ cửa sao?”
Doãn Tiêu Trác nhếch miệng cười một tiếng, “Từ lúc nào giữa chúng ta lại có thói quen này?”
Nói xong liền đi đến bên giường, lại phát hiện Duy Nhất lộ ra nửa cái đầuđang nằm trên người Lãnh Ngạn, chậc lưỡi, “Quên mất quên mất! Bây giờkhông giống ngày xưa, sau này sẽ nhớ gõ cửa, ha ha!”
“Cậu nói nhỏ một chút không được sao?” Lãnh Ngạn sợ làm thức Duy Nhất đang say giấc.
“Chà, cậu đúng là quan tâm! Cậu định cảm ơn tôi thế nào?” Doãn Tiêu Trác tùy tiện ngồi xuống bên cạnh giường.
“Cám ơn cậu cái gì?” Lãnh Ngạn không hiểu.
“Bây giờ cậu có thể có được bảo bối của cậu, tôi là đại công thần! Nếu không phải tôi giúp cậu nói rõ ràng với Duy Nhất, nói không chừng bây giờ Duy Nhất còn hận cậu không để ý đến cô ấy.
“Thì ra là cậu!” LãnhNgạn tức giận không dứt, “Tôi nói sao Duy Nhất đang tốt đẹp lại trở nênkỳ quái như thế, ai mướn cậu xen vào chuyện của người khác? Chuyện củachính tôi tự tôi giải quyết! Không phải em trai cậu rất thích Duy Nhấtsao? Sao cậu không giúp em trai mình? Đúng là có tật xấu!”
“Nhưng mà Duy Nhất thích chính là cậu! Nếu không tôi rất vui mừng có một emdâu như vậy. Làm phiền cậu đối xử tốt với cô ấy một chút, tôi không muốn nhìn thấy nhân viên của mình cả ngày hoảng hốt làm việc gì sai! Mặc dùKỳ Thịnh của cậu có tiền, nhưng đền tiền cho chúng tôi cũng không có lời phải không?” Doãn Tiêu Trác cười nói.
Lãnh Ngạn vừa định nóitiếp, Doãn Tiêu Trác lập tức bổ sung thêm một câu, “Còn nữa, tôi phảitìm phụ nữ quấn cậu, bởi vì tôi không định cả đời ở cùng với cậu, tôicòn muốn tìm phụ nữ! Cậu phiền tôi ngày ngày… tôi sợ sẽ thật sự biếnthành gay!”
Lãnh Ngạn bị câu nói của cậu ta làm cho bật cười, quả thật, khi anh sống cô độc chỉ có hai người bạn, một là Doãn Tiêu Trác,một người khác trước mắt không biết đang bận rộn gì.
“Cậu nói với cô ấy bao nhiêu?” Anh hỏi, anh phải chuẩn bị trong lòng.
“Không nói toàn bộ! Lựa chọn một chút, chuyện của anh cậu là do cô ấy tự mìnhtra được, tôi nói chuyện về người vợ trước và bạn gái trước, còn cậu làkẻ ngốc mê tín nữa, về chuyện khác nhà cậu tôi không quan tâm!”
“Tiêu, cậu biết, tôi thật sự không thể chung một chỗ với Duy Nhất, coi nhưngày nào đó tôi muốn kết hôn, người kia cũng không thể là Duy Nhất, máTằng chỉ thay tôi kiếm một đứa bé, cậu cần gì phải vậy?” Trong mắt LãnhNgạn dâng lên tầng sương mù.
“Lãnh Ngạn, tôi thật sự không muốnnhìn thấy cậu cột mình vào trong cam kết ngu xuẩn đó, đến bây giờ, DuyNhất cũng chỉ biết cậu sống trong bóng ma khắc vợ, cũngkhông biết người khác, coi như cậu bỏ đi thứ không tồn tại! Mỗi ngườiđều có quyền có hạnh phúc, cậu có, Duy Nhất cũng có!” Chân mày Doãn Tiêu Trác toát lên vẻ sầu lo.
Lãnh Ngạn thở dài, vuốt tóc Duy Nhất,“Đều là sai lầm của tôi, không nên đồng ý trò chơi hoang đường mượn bụng sinh con, coi như đồng ý, cũng không nên sinh lòng thương hại Duy Nhất, khiến cho cô ấy sinh ra ảo giác.”
“Lãnh Ngạn!” Doãn Tiêu Trác có tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Rốt cuộc cậu nghe hiểu ýtôi nói chứ? Cậu yêu Duy Nhất, Duy Nhất cũng yêu cậu, cậu không cưới côấy thì cưới ai? Tôi cho cậu biết, Lãnh Ngạn, nếu như cậu không dám chịutrách nhiệm cưới người ta, tôi là người đầu tiên không buông tha cậu!”
Lãnh Ngạn rất kinh ngạc với kích động của cậu ta. “Cậu kích động mù quángcái gì? Tôi cưới người nào có liên quan gì đến cậu? Không phải cậu cũngyêu Duy Nhất chứ?”
“Vậy thì sao? Cậu ghen à? Cậu ghen tỵ sao? Nếu như cậu thật sự không có ý định cưới cô ấy, sao cậu quan tâm tới tôiyêu hay không yêu cô ấy!”
Lãnh Ngạn cười lạnh, “Tôi ghen cái gì, nói như vậy hai anh em các cậu có thể đánh nhau cả ngày, còn cần tới tôi sao?”
“Các anh ồn ào gì vậy?” Một giọng nói thật nhỏ vang lên, Duy Nhất thò đầu ra từ trong ngực Lãnh Ngạn.
“Duy Nhất, chào buổi sáng! Tụi anh không ồn ào!” Doãn Tiêu Trác cười chàohỏi với cô, ánh mắt rơi vào nửa người phía trên lộ ra của Duy Nhất.
Lãnh Ngạn cảm nhận được ánh mắt khác thường của cậu ta, lập tức phát hiệnhơn một nửa cảnh xuân trên thân thể của Duy Nhất lộ ra ngoài, vội vàngkéo cô lại, tức giận mắng Doãn Tiêu Trác: “Thu hồi ánh mắt đắm đuối củacậu lại!”
Doãn Tiêu Trác cười to, “Còn nói không ăn giấm! Thôi,tôi không ở đây làm kỳ đà nữa, hai vợ chồng các cậu thích làm gì thìlàm, còn nữa, đã mua bữa ăn sáng cho hai người, mệt mỏi bổ sung thể lực, ha ha!” Anh bỏ lại một tràng cười dài, rời khỏi phòng bệnh.
“Bữa ăn sáng?!” Duy Nhất sợ hãi kêu lên, “Không xong! Ông xã, em đồng ý vớimá Tằng làm bữa sáng cho anh, sao anh không gọi em dậy!”
“Làm bữa sáng cái gì! Tôi không muốn ăn!” Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm ngực cô, bởivì anh vừa mới vuốt ve áo ngủ đã sớm mở ra, nội dung bên trong khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng có ý nghĩ kỳ quái, lại bị Doãn Tiêu Trác thấy một nửa, trong lòng buồn bực không thôi.