Editor: Puck
Người bé nhỏ như vậy, khi khiêu vũ nhất định giống như con bướm bay múa, phóng khoáng linh hoạt kỳ ảo...
Mục đích của anh, vốn định trừng phạt cô, trêu cô, đã nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, anh cảm thấy sẽ chơi thật tốt, nhưng mà, cô lúc này, lẳng lặng nằm yên trên đá cuội ven sông, lông mi thật dài kéo một đường đen trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt nhìn mà giật mình, môi mỏng mềm mại lộ vẻ trắng xanh, anh đột nhiên mềm lòng.
Mềm lòng? Anh ngồi vị trí thứ hai ở hội Thực Ngọc đã lâu không có cảm giác này, cảm giác này như thế nào?
Không, trái tim Lôi Đình Ân anh không đặt ở bất kỳ kẻ nào!
Cho nên, trò chơi đến đây là kết thúc!
Đè mấy cái lên bụng cô, khóe miệng cô rỉ ra chút nước, vậy không có gì đáng ngại rồi.
Cởi áo khoác đắp lên người cô, đứng dậy, rời đi, đêm, vẫn còn rất dài...
Hạ Thiên cuối cùng bị lạnh tỉnh, tuy là đêm hè, nhưng gió sông rất lớn.
Nhớ mang máng mình bị rơi vào trong nước, mà Lôi Đình Ân lại ngồi yên không để ý đến. Tức giận khiến cô khôi phục hơi sức, ngồi dậy, mới phát hiện trên người mình đang đắp một cái áo khoác, mang theo mùi vị phái nam nhàn nhạt.
Thì ra cuối cùng anh vẫn phải cứu cô...
Đang trầm tư, xa xa truyền đến tiếng Đan Đan kêu gọi, “Thiên Thiên, Thiên Thiên, cậu đang ở đâu?”
Cô vội vã đứng lên chạy về phía trước, “Đan Đan, tớ đang ở đây!”
“Không sao chứ?” Đan Đan thở hồng hộc chạy tới trước mặt cô, cầm tay cô, “Làm tớ sốt ruột chết, Lôi Đình Ân nói cậu té sông rồi, kêu tớ tới xem một chút, tớ thật sự lo lắng cậu gặp chuyện không may!”
“Vậy, anh ta ở đâu?” Hạ Thiên kéo áo khoác của anh ta che kín người, vẫn cảm thấy khí lạnh xông vào tim.
“Anh ta nói có việc gấp, đã lái xe về trước! Để chúng ta tự bắt xe!”
“A!” Không hiểu sao, buồn bực vô cớ.
Trở lại trong nhà Đan Đan, thay đồ của Đan Đan, mới thoáng cảm thấy ấm áp.
Mở điện thoại di động đã tắt máy cả ngày ra, mười mấy cuộc gọi nhỡ hiện ra, còn có mười mấy tin nhắn, đều từ Thư Sính.
“Thiên Thiên, em đi đâu? Tại sao tắt máy?”
“Thiên Thiên, thấy tin nhắn của anh nhất định phải gọi điện thoại lại cho anh, anh rất lo lắng.”
“Thiên Thiên...”
Hạ Thiên thở dài, vẫn lựa chọn gọi lại, vừa mới kết nối, bên kia đã truyền đến giọng nói gấp gáp của Thư Sính, “Thiên Thiên, sao cả ngày em cũng không mở máy? Làm anh sốt ruột chết!”
“Em... Ở quê, tín hiệu không tốt!”
“Được rồi, anh biết rồi, anh lập tức tới đón em!”
Trong giọng Thư Sính tràn đầy bao dung và cưng chiều, khiến Hạ Thiên cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, cô không thích cảm giác này.
Nếu là ngày trước, Thư Sính đối xử như vậy với cô, cô sẽ cảm thấy là chuyện đương nhiên, hoặc còn có thể vì vậy mà cảm động, mà không phải là như bây giờ, cảm giác áy náy, giống như phản bội anh...
Mấy giờ sau, đã là rạng sáng, Hạ Thiên ngủ được mơ mơ màng màng, cảm giác được người bế lên.
Mở mắt ra, hai mắt đỏ bừng của Thư Sính đập vào mắt.
Liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, màu xám trắng, còn chưa sáng rõ.
“Anh Sính, sao giờ anh đã tới rồi?” Cô dụi đôi mắt còn buồn ngủ mông lung.
Ánh mắt dịu dàng của Thư Sính dừng lại trên mặt cô, cưng chiều mỉm cười, “Anh vừa tắt điện thoại đã đi rồi!”
“Anh chạy xe cả đêm sao?” Hạ Thiên hoàn toàn tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào hốc mắt đầy tơ máu của Thư Sính, càng thêm đau lòng.
Thư Sính chỉ cười nhạt, “Hôm nay em phải đi kiểm tra lại, bản thân đã quên sao? Nhỏ ngốc!”
Dưới ánh nhìn như vậy của anh, Hạ Thiên chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thì thầm nho nhỏ, “Anh Sính, anh thả em xuống đi!”
Thư Sính ôm cô ra ngoài, giọng nói giống như bao phủ một tầng hơi nước, “Em còn chưa tỉnh ngủ, ngủ tiếp đi! Anh ôm em ngủ!”
Anh Sính thật sự đối xử quá tốt với cô! Cô đột nhiên có cảm giác hít thở không thông, nếu như anh đối xử với mình kém một chút thì tốt bao nhiêu! Ngay sau đó, cô lại tự trách mình, sao có thể nghĩ như vậy?
“Anh Sính, em còn muốn thu dọn quần áo, thả em xuống trước, anh ra bên ngoài chờ đi!” Dáng vẻ của cô thật biết điều, rất nhã nhặn lịch sự làm nũng.
“Vậy cũng được!” Thư Sính thả cô xuống, không quên khẽ hôn lên trán cô, sau đó vuốt ve tóc cô, mới đi ra ngoài.
Cảm giác hơi ướt trên trán khiến cho cô nhớ đến cảm giác lúc Lôi Đình Ân hôn cô, bá đạo, điên cuồng, tràn đầy dụ dỗ.
Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi tới, cô khẽ run, trở lại cảnh tượng trong đầu, sắc mặt ửng đỏ, mắng mình bệnh thần kinh, sao có thể nghĩ đến kẻ điên gã thái giám kia!
Nhanh chóng thu dọn xong quần áo của mình, ánh mắt rơi lên áo khoác của Lôi Đình Ân, nhẹ nhàng nhấc lên, áo khoác còn tỏa ra mùi hương quen thuộc, cảm giác mất hồn mất vía đó lại tới...
“Thiên Thiên, xong chưa?” Thư Sính ở bên ngoài thúc giục.
“Đến đây!” Cô không rảnh để nghĩ nữa, nhét áo khoác vào trong giỏ xách, vội vã ra khỏi phòng.
“Em làm sao vậy? Không thoải mái sao? Vẻ mặt không tốt.” Thư Sính nhìn mặt cô, nhạy cảm hỏi.
“Không có!” Bên ngoài gió sớm hơi lạnh, Hạ Thiên khẽ run rẩy, quả thật cảm thấy hơi không thoải mái, toàn thân rét run, đầu đau dữ dội.
“Lạnh?” Thư Sính là bác sỹ, không hiểu sai những chi tiết này, cởi áo khoác khoác lên người cô, sờ trán cô, “Đúng là hơi nóng, anh mới cảm thấy có gì không đúng, bị cảm?”
“Không sao đâu! Đi nhanh đi!” Hạ Thiên vừa lên xe, tránh né nghi vấn của anh, nếu như Thư Sính biết cô rơi vào trong sông, lại biết có một đống lớn chuyện dông dài.
Khi lái xe về đến thành phố đã là mười giờ sáng, Thư Sính lái thẳng xe đến bệnh viện.
“Anh Sính, anh không về nhà ngủ một chút trước sao?” Hạ Thiên nhìn ánh mắt đầy tia máu vằn vện của anh.
“Anh không sao, lúc làm phẫu thuật cung có thể liên tục mười mấy tiếng không dừng tay phẫu thuật, chút mệt mỏi ấy tính gì đâu!” Thư Sính chậm rãi lái xe vào chỗ đậu, quay đầu, nhìn Hạ Thiên, “Thiên Thiên, em như vậy là đang quan tâm anh sao? Em đã lâu không nói chuyện như vậy với anh Sính.”
“Em...” Hạ Thiên chần chừ một lúc, cúi đầu, “Anh Sính, xin lỗi.”
Thư Sính vuốt tóc cô, “Bé ngốc, tại sao nói xin lỗi với anh Sính? Cho dù Thiên Thiên làm cái gì, anh Sính đều không chú ý, em biết mà!”
Thái độ của Thư Sính càng làm Hạ Thiên khó chịu hơn, vành mắt đỏ lên, lập tức thẳng thắn, “Anh Sính, thật ra em tuyệt đối không ngoan, cũng không thục nữ. Em đua xe với người ta, học người ta chửi tục, cả ngày nói láo, em... Còn gạt anh lén đi thi làm nữ chính trong phim...”