Những lời này tuy lạnh lùng, nhưng là câu đầu tiên Duy Nhất nói với ông cụ kể từ khi vào nhà họ Doãn, đủ để cho ông cụ kích động mấy ngày mấy đêm rồi.
Đến cửa chính nhà họ Doãn, Duy Nhất cúi thấp đầu, vẻ mặt mất hứng.
“Sao vậy? Lần sau gặp lại chính là cô dâu rồi, còn có gì không vui?” Lãnh Ngạn véo nhẹ cằm cô, dụ dỗ cô.
“Ai cho anh gọi ông ấy là cha?” Duy Nhất xoay mặt chất vấn.
Bên môi Lãnh Ngạn nhếch lên nụ cười, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Ông ấy là cha anh sao?” Giọng Duy Nhất đột nhiên trở nên lớn.
“Hay là... Em còn cho rằng chỉ em?” Nụ cười hài hước của Lãnh Ngạn sâu hơn.
Duy Nhất trừng mắt liếc anh, “Chuyện của em và ông ấy, là chuyện nhà em! Không liên quan gì đến anh! Về sau dieendaanleequuydonn ít làm chuyện bao đồng! Em không muốn nói chuyện với ông ấy! Trong hôn lễ cũng vậy, em không muốn thấy ông ấy!” Duy Nhất tự cảm thấy đã cho Lãnh Ngạn đủ mặt mũi, bề ngoài trên cơ bản Lãnh Ngạn muốn cô làm cái gì thì cô làm cái đó, nhưng mà, điều này không có nghĩa cô thật lòng thật dạ tiếp nhận hành vi độc quyền gia trưởng của Lãnh Ngạn.
Lãnh Ngạn cười khoan dung, anh vẫn trước sau như một dung túng chút tính khí này của Duy Nhất, nhưng mà hôm nay anh phải nói rõ lập trường, “Bảo bối, lời này của em nói có vẻ xa lạ! Cái gì gọi là chuyện nhà em? Chẳng lẽ chúng ta không phải người một nhà sao? Ai nói anh mới là người thân nhất của em? Ai nói anh vừa giống chú vừa giống daddy? Cho nên, anh vừa là chồng em, lại là người giám hộ, có quyền phụ trách tất cả thuộc về em!”
“Ai muốn anh phụ trách?!” Duy Nhất lớn tiếng phản bác, hoàn toàn không để ý những lời này có ý gì khác, cho đến khi thấy nụ cười xấu xa trong mắt Lãnh Ngạn, cùng một câu hỏi xấu xa hỏi ngược lại –
“Hả? Em thật sự không quan tâm anh phụ trách sao?” Ánh mắt của anh vẫn đảo qua bụng cô.
Duy Nhất lập tức đỏ mặt, “Ai nói với anh cái này? Anh dám không phụ trách? Em... Thiến anh!”
Một chút tranh chấp nho nhỏ thường trong vui đùa mập mờ như vậy, như mây trôi nhẹ nhàng, sau khi ôm khẽ, Lãnh Ngạn lái xe rời đi. Duy Nhất nhìn theo xe dần đi xa, nghĩ đến gặp nhau một lần nữa, chính là vĩnh viễn, trái tim ấm áp, không hề lo lắng...
Khoảnh khắc khi Lãnh Ngạn quay đầu lại, Duy Nhất vẫn còn đứng ở cửa chính, nhìn theo hướng anh từ xa xa, anh khẽ mỉm cười, canh chừng như vậy khiến cho lòng anh tràn đầy dạt dào, phảng phất như có sợi dây thừng, quanh quẩn trong lòng anh, mà đầu còn lại, nằm trong tay Duy Nhất, dù anh đi thật xa, cũng sẽ bởi vì cô mà ràng buộc.
Chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, anh nói vài câu ít ỏi, xe tăng tốc chạy về phía trước.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Báo chiều hôm nay đăng lên một tin tức: Chân tướng vụ án giết người trong hào môn mấy năm trước nổi lên mặt nước, bao nhiêu số mạng yêu hận tình thù. Văn vẻ đơn giản báo tin tức cảnh sát bắt được nghi phạm án mạng hào môn năm xưa, trong câu chữ tiết lộ nghi phạm là phụ nữ, mặc dù không chỉ rõ nhà họ Lãnh, nhưng người biết chuyện xem cũng hiểu được.
Đêm khuya, một xe cảnh sát chạy như bay trên đường lớn ở ngoại thành, giam giữ bên trong đúng là nghi phạm vụ án, đang trên đường đến nơi thẩm vấn.
Đường cái lúc này, yên tĩnh đến mức không một tiếng động, bởi vì là mùa đông, ngay cả tiếng côn trùng kêu to cũng không nghe được, cho nên có vẻ âm trầm khác biệt.
Vầng trăng sáng dần ẩn vào tầng mây, xung quanh tất cả đều tối đi.
Đèn xe bật sáng, những bóng dáng mơ hồ thấp thoáng trong núi rừng kia khiến đêm thêm vài hơi thở quỷ dị.
Cảnh sát đột nhiên đề cao cảnh giác, nắm chặt tay súng...
Chợt nghe một tiếng “Bụp” giòn vang, thân xe xóc nảy, cảnh sát lái xe hơi run, “Bể bánh rồi!”
Đây dường như báo hiệu điềm xấu...
Đội trưởng đội cảnh sát giơ súng lên, “Kiên trì!”
“Rõ!” Tài xế cũng không dừng xe, tiếp tục chạy nhanh về trước.
Đột nhiên, thắng gấp, xe dừng lại.
Cảnh sát chưa kịp đề phòng, thân thể nghiêng về phía trước.
“Chuyện gì xảy ra?” Đội trưởng nhíu mày.
“Phía trước có người!” Tài xế thở nhẹ một tiếng.
Xuyên qua kính chắn gió, loáng thoáng die enda anle equu ydonn dưới ánh trăng mờ, có thể thấy cách thân xe mấy mét, có một người đàn ông đứng đó, chậm rãi, ông ta giơ tay lên...
“Cẩn thận! Ông ta có súng!” Đội trưởng cảnh cáo một tiếng.
Lời còn chưa dứt, một loạt tiếng súng vang lên, đạn bắn bùm bùm lên kính chắn gió, may mà kính xe cảnh sát là kính chống đạn, viên đạn không xuyên qua kính mà vào.
Tài xế định khởi động xe tiến lên, nhưng xe lại chết máy.
Sau khi thử nhiều lần, anh bất đắc dĩ nhìn đội trưởng, “Đội trưởng, xong đời, chết máy!”
Ngay sau đó, chuyện tệ hơn đã xảy ra! Sắc mặt lái xe thay đổi lớn, “Đội trưởng, nhảy xe! Rò dầu rồi!”
Vài cảnh sát lập tức mở cửa xe, lăn vào lùm cây ven đường.
Chỉ thấy ba người đàn ông che kín mặt lao đến, giơ súng bắn loạn xạ vào bụi cỏ và xe cảnh sát.
Nhóm cảnh sát bị hỏa lực tấn công mãnh liệt không ngóc đầu lên được, “Ầm” một tiếng, xe cảnh sát bị bốc cháy nổ mạnh, giống như một cầu lửa khổng lồ đang thiêu đốt.
“Người đâu?” Có tên cướp hỏi.
“Không nhìn thấy!” Một tên cướp khác vừa tiếp tục bắn súng vào bụi cỏ, vừa đáp.
Một chiếc xe nhanh chóng chạy đến, dừng cách đó không xa, “Thành công chưa? Nhanh lên xe!”
“Không có! Không thấy người!”
Người trên xe vội vàng kêu to, “Hỏng bét! Rút lui! Nhanh lên xe!”
Ba tên cướp hoang mang, hoảng hốt lên xe.
Xe hơi nhanh chóng quay đầu, ma sát ra tiếng chói tai trên đất, nhanh chóng chạy ra.
Mấy nhân viên cảnh sát chậm rãi đứng lên từ trong bụi cỏ, nhìn nhau cười một tiếng.
Hai mắt đội trưởng nhíu lại, cười lạnh, “Coi như thông minh! Đáng tiếc, đã quá muộn!”