Lãnh Ngạn trầm ngâm, “Tại sao tin tưởng ông? Nếu không có đồ vật có giá trị? Nếu tôi chuyển tiền mà ông không gửi?”
“Thiếu gia, sau khi tôi lấy tiền sẽ lập tức rời khỏi đây, về phần trả thù lao không gửi đồ, thiếu gia, cậu cho rằng tôi dám sao?”
Lãnh Ngạn nheo hai con mắt lại, ông ta quả thật không dám!
Cân nhắc một chút! Sau đó gọi điện thoại cho Lôi Đình Ân, “Điều tra thêm tình hình gần đây của bác sỹ Trần.”
Mấy phút sau, Lôi Đình Ân gọi điện thoại lại, “Gần đây ham bài bạc, thiếu một số tiền lớn vay nặng lãi, bị người đòi nợ đuổi đến không đường để chạy.”
“Nhanh như vậy?” Khóe môi Lãnh Ngạn nhếch lên một đường cong.
“Chuyện của Lãnh nhị thiếu gia, sao tôi dám chậm trễ? Khéo léo chính là, ông ta vay nặng lãi người của tôi. Muốn bán chuyện cá nhân của cậu sao?”
“Chẳng liên quan đến tôi!” Lãnh Ngạn tắt điện thoại, mục đích đã định – đồng ý!
“Ngạn! Anh gọi điện thoại cho ai vậy? Lâu như thế?” Duy Nhất đi nhanh tới, chụp lấy cánh tay anh, “Đi nào! Chờ anh chụp hình đấy!”
Anh túm lấy cái mũi của cô, “Không cho chạy! Lại chạy?” Vẫn thuận theo cô, mọi người cùng chụp ảnh chung.
Không may mắn chính là, anh đứng bên cạnh Dịch Hàn, lơ đãng phát hiện ra vẻ thù hằn trong mắt Dịch Hàn, anh nhạy cảm nhìn lại, kẻ thù của anh? Có sao?
Hôn lễ kết thúc thì Địch Khắc và Dịch Hàn nhìn nhau cười một tiếng. Hôn lễ này, hai người thu hoạch cũng không nhỏ.
Sau hôn lễ của Mỹ Mỹ, Duy Nhất và Lãnh Ngạn đều bận rộn, Duy Nhất làm ở mặc Toa, Lãnh Ngạn và tập đoàn Doãn thị hợp tác lần hai, hôm nay, cho dù Duy Nhất có thừa nhận hay không, anh cũng hợp tác với người nhà mình rồi.
Nhưng mà, Lãnh Ngạn từng nói, không cho Duy Nhất rời khỏi anh nửa bước, cho nên, phòng làm việc của Duy Nhất ở Kỳ Thịnh, bên Mặc Toa có người chuyên phụ trách chạy qua chạy lại giữa Kỳ Thịnh và Mặc Toa, hội nghị cấp cao ở Mặc Toa cũng phải mở ở Kỳ Thịnh, trước hôn nhân bận rộn như vậy hình như không hợp lý, Lãnh Ngạn lại nói, là vì trước khi kết hôn thu xếp xong mọi chuyện, cho Duy Nhất một tuần trăng mật chân chính.
Như thế nào mới tính là tuần trăng mật chân chính?
Lần ở Hy Lạp cũng nói vậy, cuối cùng bị phá hư, lúc này đây, Duy Nhất tràn đầy thấp thỏm chờ mong.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Kỳ Thịnh, Lãnh Ngạn ấn xác nhận trên máy vi tính, một khoản tiền lớn từ tài khoản của anh chuyển đến tài khoản của bác sỹ Trần.
Sau đó điện thoại liên lạc bác sỹ Trần, “Đã chuyển, gửi đồ lại đây.”
“Được! Tôi đi lập tức!”
Vì xác nhận, bác sỹ Trần đến ATM trước, hiển thị quả nhiên tiền đã chuyển vào tài khoản, nên lấy một chút tiêu vặt, xoay người chuẩn bị đi gửi đồ, vừa quay đầu lại, ánh sáng trước mắt lóe lên, một cây dao găm phá vỡ động mạch chủ ở cổ của ông ta, lúc ông té xuống, đồ cũng bị cướp đi.
Ông nằm trên mặt đất thở dốc, thân là bác sỹ, nhìn thấy tín hiệu sinh mạng kết thúc, miễn cưỡng chống đỡ, gọi một cú điện thoại, “Thiếu gia... Đồ... Đã bị đoạt... Tôi... Không xong... Rồi.”
“Rốt cuộc là thứ gì? Ông đang ở đâu?” Lãnh Ngạn đang ngồi mà bật dậy.
“Vâng... Về... Về... Phu...” Bác sỹ Trần còn chưa dứt lời, đã không còn hơi thở.
Lãnh Ngạn không nghe rõ, sau khi lớn tiếng “Alo” vài câu, kết luận không ổn, liên tục gọi nhiều cú điện thoại: “Alo, là tôi, định vị tín hiệu điện thoại bác sỹ Trần, lập tức đi tìm ông ta.”
“Alo, phòng tài vụ, đi ngân hàng tìm món tiền tôi vừa chuyển khoản, tài khoản đối phương phải...”
“Báo cảnh sát, phát sinh án cướp bóc giết người...”
Anh khoác thêm áo khoác, vội vàng ra ngoài, đi qua phòng làm việc của Duy Nhất, nói vào trong, “Duy Nhất, anh có việc gấp đi ra ngoài, em ở công ty chờ anh không được đi.”
Trực giác nói cho anh biết, món đồ trong tay bác sỹ Trần không hề tầm thường, nếu không ông ta cũng không cần tự mình ra sân, không phải anh muốn để Duy Nhất một mình ở lại, anh không muốn cô thấy đồ máu tanh, ngoài ra, không biết có thể gặp hung thủ không, cô đi theo không an toàn.
Đồng thời, cũng không quên thông báo bộ phận quản lý an ninh, “Tôi cần ra ngoài, toàn lực bảo vệ an toàn của phu nhân, xảy ra chuyện hỏi tội cậu.”
Duy Nhất chưa từng nghĩ sẽ không nghe lời Lãnh Ngạn nói, đứa bé quan trọng bậc nhất, cô biết.
Đi phòng họp như bình thường, lúc ra khỏi phòng làm việc, ánh sáng chiếu bóng người lên sàn nhà, cô mỉm cười, công ty lớn đúng là không giống nhau, vệ sinh cũng tốt hơn Mặc Toa nhiều lắm! Mặc dù Mặc Toa cũng là công ty hạng nhất.
Mải nghĩ tới kế hoạch trong đầu, chân trượt, lại mất trọng tâm, thân thể nghiêng về, khủng hoảng giống như tòa nhà cao tầng sụp đổ, như đêm tối trong mộng...
“Ngạn! Cứu mạng!” Tiếng la bén nhọn vang vọng trong hành lang tầng trên cùng ở Kỳ Thịnh.
Xe cấp cứu gào thét mà đến, bộ phận quản lý an ninh đổ mồ hôi hột, xảy ra chuyện chỉ hỏi anh, càng sợ càng gặp chuyện không may! Sẽ hỏi như thế nào? Anh đứng tại chỗ vòng vòng vô số vòng.
“Như thế nào?” Lãnh Ngạn từ bên ngoài chạy vào bệnh viện, bác sỹ Trần đã chết, không thu hoạch được gì, lại nghe thấy Duy Nhất bị ngã, trong lòng đã sớm bốc cháy.
“Ở bên trong... Kiểm tra...” Bộ phận quản lý an ninh không nói được một câu đầy đủ.
“Đi đường bình thường cũng ngã?” Lãnh Ngạn cau mày.
“Tôi đã xem... Là có người... chà sáp nến trên mặt đất...” Bộ phận quản lý an ninh không dám đối mặt với lạnh lẽo của anh, cũng đứng xa, tránh né sức uy hiếp sắc bén.
“Đi thăm dò, đừng nói với tôi không tra được, trừ phi cậu muốn cút đi!” Lãnh Ngạn nặn từ trong kẽ răng ra những lời này, hơi thở ra đều lạnh.
“Dạ!” Bộ phận quản lý an ninh không dám nhiều lời một chữ, còn chạy trốn nhanh hơn chà sáp trên nền.
Nhanh chóng, cửa phòng theo dõi mở ra, bác sỹ đi ra, Lãnh Ngạn nghênh đón, “Như thế nào? Bác sỹ?”
Bác sỹ nghiêm mặt, rồi lại cười một tiếng, “Cũng may, mẹ tròn con vuông.”
Lãnh Ngạn thở phào nhẹ nhõm, “Cám ơn!”
Lập tức vọt vào phòng theo dõi, Duy Nhất đã từ trên giường chuẩn bị xuống đất.
Anh đi lên trước ôm cô, “Đừng động, đừng cử động, anh ôm em lên xe, em dọa anh hỏng rồi!”
Kinh hoàng trong mắt Duy Nhất vẫn còn, “Ngạn, em cũng sợ hãi! Nếu đứa bé này mất, em không có mặt mũi gặp lại anh!”
Lãnh Ngạn an ủi cô, “Không phải lỗi của em, xem ra anh thật sự một giây cũng không thể rời khỏi em.