Thì ra phóng viên phỏng vấn Tĩnh Lam trong bữa tiệc từ thiện thật sự vì cô ta mà nhờ luật pháp trợ giúp, trải qua điều tra nhiều phương diện sau đó dẫn tới tố tụng.
Không chỉ kiện anh dưới tình huống đang có vợ lại công khai ở chung với Duy Nhất còn xưng hô vợ chồng với bên ngoài, hơn nữa còn kiện anh nhốt vợ quanh năm, không sinh hoạt tình dục với vợ, kiện anh ngược đãi vợ; đồng thời, kiện anh dùng mánh khóe ép buộc vợ ly hôn thỉnh cầu tòa tuyên thỏa thuận ly hôn vô hiệu; cuối cùng còn nhắc tới Lãnh Ngạn coi rẻ luật pháp, lấy thân phận Lãnh Dực đã chết để kết hôn với Duy Nhất, trốn trùng hôn.
Như vậy, ngoại trừ Tĩnh Lam thỉnh cầu thỏa thuận ly hôn vô hiệu ra, còn nói tất cả tài sản đứng tên Duy Nhất, gồm có một biệt thự mô hình nhỏ “Xuân về hoa nở” ven biển cùng công ty Mặc Toa đều do Lãnh Ngạn đưa cho Duy Nhất khi ở chung, vì vậy thỉnh cầu trả lại toàn bộ.
Duy Nhất dễ dàng làm theo dặn dò liên tục của Lãnh Ngạn, trả lời “Không biết” với tất cả các câu hỏi.
Vẫn không biết Lãnh Ngạn đã kết hôn, không biết chữ ký trên thỏa thuận kết hôn là Lãnh Dực…
Cho nên, cô được thả ra nhanh chóng.
Lúc này cô mới hiểu được nguyên nhân Lãnh Ngạn muốn cô nói không biết là gì, nếu cô biết rõ Lãnh Ngạn đã có vợ mà vẫn ở chung với anh, như vậy ngay cả cô cũng có trách nhiệm rồi…
Vụ án này vốn rất nhỏ, nhưng bởi vì die enda anle equu ydonn nhân vật chính là Lãnh Ngạn và Duy Nhất, cho nên khiến khắp xã hội chú ý, thêm nữa phóng viên trắng trợn tô vẽ, mặc dù tòa án xử Duy Nhất không có trách nhiệm, nhưng dư luận khiển trách vẫn đầy trời mà đến.
Trong dư luận xã hội, Duy Nhất thành người thứ ba phá hư gia đình người ta, Lãnh Ngạn trở thành người chồng hoàn toàn hung ác, có mới nới cũ không nói, còn ngược đãi người vợ bệnh tâm thần, điều này khiến anh trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Hướng phát triển của dư luận nhanh chóng ảnh hưởng đến sự nghiệp công ty bọn họ.
Bởi vì Duy Nhất là người phát ngôn của hạng mục mới giữa Kỳ Thịnh và tập đoàn Doãn thị, rất nhiều quảng cáo trên đường đều có ảnh chụp trên diện rộng của cô, nhưng trong một đêm, trong hình bị dội nước bẩn hoặc bôi mực đậm, đủ lời khó nghe lần lượt xuất hiện trên quảng cáo.
Đồng thời, nghĩa cử từ thiện của ba công ty cũng bị dư luận phê bình giả nhân giả nghĩa, tự dát vàng lên mặt mình.
Bởi vì hạng mục kinh doanh của Mặc Toa lấy đồ chơi làm chủ, mà nhóm khách hàng mua đồ chơi chủ yếu là đứa bé, có người nói phụ nữ không biết vô liêm sỉ như vậy không xứng thiết kế đồ chơi cho đứa nhỏ như thiên sứ, một vài báo nhỏ lấy lòng người bắt đầu khởi xướng tẩy chay sản phẩm của công ty Mặc Toa, thành quả kinh doanh của Mặc Toa nhanh chóng trượt dốc trong vài ngày, thậm chí rất nhiều khách hàng rút đơn hàng.
Hậu quả như thế chính là, cổ phiếu của Kỳ Thịnh, tập đoàn Doãn thị và công ty Mặc Toa nhanh chóng tụt xuống.
Duy Nhất vừa phải xem xét công ty lại phải chú ý đến vụ án, lập tức mệt mỏi không chịu nổi.
Cũng may có Doãn Tiêu Trác một vai gánh vác hai công ty tập đoàn Doãn thị và Kỳ Thịnh, Lôi Đình Ân cũng trở về Mặc Toa giúp đỡ, quan trọng hơn chính là, Cầu Chí Dương tích cực chạy vạy vì chuyện của Lãnh Ngạn.
Mà không biết Cầu Chí Dương thông qua cách gì, tòa án phán quyết xuống bác bỏ tố tụng, thỏa thuận ly hôn hữu hiệu.
Duy Nhất mừng rỡ, lúc từ tòa án về nhà cùng Lãnh Ngạn cũng thay đổi thái độ với Cầu Chí Dương, “Mặc kệ như thế nào, vẫn phải cám ơn anh vì chuyện này, về chuyện của chúng ta, sau này hãy nói.”
Cầu Chí Dương cười khổ, “Giữa chúng ta có thù sâu oán nặng gì? Sao anh không nhớ rõ?”
“Cầu Chí Dương, đừng tưởng rằng lần này vì anh giúp Lãnh Ngạn nên tôi không so đo chuyện đã qua, tôi lớn lên dưới sự bắt nạt của anh không tính sao? Cái chết của mẹ tôi không liên quan đến nhà họ Cầu các người sao?” Nhắc tới quá khứ, Duy Nhất hơi kích động.
Cầu Phỉ Nhi ở bên cạnh nói thầm, “Thôi đi, tốt bụng không được báo lại! Nhà tôi vì vụ này bỏ ra bao nhiêu? Anh tôi thích cô bao nhiêu năm đều uổng công, cô, còn có Lãnh Ngạn, đều là người lạnh lùng không biết tốt xấu!”
Cô nghĩ tới tình cảm yêu thương nhiệt tình của mình với Lãnh Ngạn không thể có báo đáp, trong lòng ê ẩm, xoay người nói với Cầu Chí Dương, “Anh, sao hai chúng ta mạng khổ vậy? Cố tình gặp gỡ hai người kia!”
“Đủ rồi, đừng nói!” Cầu Chí Dương thấy tâm sự mình che giấu nhiều năm bị vạch trần ra, hơn nữa còn vạch trần ngay trước mặt Lãnh Ngạn, trên mặt không nhịn được.
Duy Nhất lại bị giật mình, thế nào cũng không thể nào tin lời Cầu Phỉ Nhi nói, “Cô… Cô nói cái gì? Cầu Chí Dương anh ta…”
“Không sai! Lòng tốt mà bị coi như đồ vứt đi!” Cầu Phỉ Nhi liếc nhìn cô. “Lại nói, không phải cha tôi cũng đã chết sao? Tìm ai truy cứu trách nhiệm? Nếu không phải bởi vì các người, cha tôi sẽ chết sao?”
Lời Cầu Phỉ Nhi chọc giận Duy Nhất, vốn bởi vì Lãnh Ngạn không có chuyện gì tâm tình cô thật tốt thành lửa giận dieendaanleequuydonn ngút trời, quát Cầu Phỉ Nhi, “Cha của cô là đồ cặn bã! Chết là đáng đời! Đáng thương là mẹ tôi, rõ ràng là người bị hại còn vô duyên vô cớ ngoài ý muốn, chính là người nhà các người hại chết mẹ tôi! Là người cha cặn bã kia của các người làm hại!”
“Duy Nhất! Đừng nói nữa!” Lãnh Ngạn vẫn yên lặng không lên tiếng cắt đứt lời Duy Nhất, kéo tay của cô đi.
Duy Nhất hất tay của anh ra, dời mục tiêu, “Sao anh không để em nói, vốn chính lànhư vậy! Anh không nỡ sao? Không nỡ để em mắng anh em của anh sao? Là anh ta thiếu ăn mắng!”
“Được rồi! Trở về!” Kể từ khi bọn họ thật lòng yêu nhau đến nay, đây là lần đầu tiên Duy Nhất thấy Lãnh Ngạn dùng giọng điệu này nói với cô, hình như vô cùng không kiên nhẫn.
“Anh có ý gì?” Duy Nhất thế nào cũng nghĩ không thông, trước mấy ngày khi anh mở phiên tòa, cô bôn ba mệt nhọc, kết quả chẳng những không hề nhận được nửa câu khen ngợi, cũng bởi vì đôi lời mà bị anh ghét bỏ.
Cô nổi giận đùng đùng đuổi theo chuẩn bị tiếp tục lý luận với anh, kết quả ngây dại ở bãi đậu xe.
Không biết một nhóm người từ đâu tới, chen lấn đầy trong bãi đậu xe của tòa án, rối rít kháng nghị, yêu cầu tòa án phúc thẩm án này, còn có người dũng cảm kêu to, muốn điều tra kỹ tấm màn đen sau vụ án này.
Duy Nhất quên vừa rồi còn tranh chấp với Lãnh Ngạn, tiến lên đặt tay vào trong lòng bàn tay của Lãnh Ngạn, lo âu hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”
Lãnh Ngạn cười cười, “Không có việc gì, có thể do những phóng viên trẻ người non dạ làm ra, muốn mượn vụ án của chúng ta nhất cử thành danh *!”
(*) nhất cử thành danh: Một chuyện làm nên danh tiếng.