Phóng viên vọt tới trước mặt họ, “Xin lỗi, tiên sinh, chúng tôi hoài nghi Lãnh tiên sinh ngược đãi vợ, mời cô nói cho rõ ràng lại được không?”
“Không! Tôi phải đi! Tôi không thèm nghe các người nói nữa, Ngạn sẽ nổi giận! Chị lừa tôi, chị không giúp tôi tìm anh ấy!” Trong mắt Tĩnh Lam có tia sáng không dễ dàng phát hiện, theo Lôi Đình Ân đi xuyên qua đám người.
Các phóng viên còn đuổi tận không tha, “Này, Lãnh phu nhân, đợi chút…”
Vệ sỹ mở đường, ngăn cản tất cả mọi người, cuối cùng Lôi Đình Ân mang theo Tĩnh Lam rời đi.
“Lãnh phu nhân, yên tâm, chúng tôi die enda nle equy ydonn nhất định lấy lại công đạo vì cô!” Cuối cùng, phóng viên lớn tiếng la lên theo bóng lưng họ.
Tĩnh Lam bị Lôi Đình Ân kéo lên xe, đêm đen như mực, cô siết chặt hai nắm tay, đốt ngón tay nổi lên màu xanh, hai mắt khẽ híp lại, thoáng qua vẻ hả hê, đúng là trời cao giúp cô, luật sự đã sớm giao thỏa thuận ly hôn cho cô, khi cô đang bất lực, tự nhiên thiên thời địa lợi nhân hòa, có người vạch trần đăng chuyện Lãnh Ngạn lên báo, sao cô lại không mượn chút gió đông này làm ồn ào lên đây?
Mà sau cửa sổ đen thui nào đó trên tầng hai, người đàn ông mặc âu phục màu xanh thẫm, bưng một ly rượu, yên lặng nhìn chăm chú tất cả, tư thế quan sát thế giới, giống như anh là chúa tể vũ trụ, chỉ có điều, nhìn về nơi xa xe hơi mà Tĩnh Lam bị ép vào dần biến thành điểm nhỏ trong bóng tối, trong lòng mãnh liệt đau đớn…
“Choang!” Là âm thanh ly rượu rơi từ trên tầng hai xuống, tráng lệ rơi rụng sau vỡ nát, bóng dáng sau cửa sổ cũng không còn thấy đâu trong nháy mắt…
Chuyện xảy ra tối nay nằm ngoài dự kiến rồi, nhưng hình như, tất cả đều là tất nhiên, có nhân tất có quả…
Trên đường rời đi, Lãnh Ngạn đưa Duy Nhất về “Xuân về hoa nở”, trước khi xuống xe, tay Duy Nhất phủ lên tay anh, “Lãnh Ngạn, trở về sớm chút, em chờ anh.”
Tay Lãnh Ngạn lật lại, giữ chặt tay cô, sau khi lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt, ôm thật chặt, “Ừ, đừng lo lắng. Nhớ, cho dù ai hỏi em cái gì, em đều trả lời không biết.”
“Được!” Duy Nhất nhìn anh chằm chằm, đột nhiên gần sát anh, ấn lên môi anh một cái hôn, “Lãnh Ngạn, em yêu anh!”
Trong đêm tối, dưới ánh trăng cô nói ra lời thâm tình kiên định.
Anh hơi ngẩn ra, đáp lại êm ái mà từ tốn, “Anh cũng yêu em!”
Cô cười, mở cửa xe xuống xe, nhẹ nhàng vẫy tay, “Em về nhà trước, chờ anh.”
Anh mỉm cười lại, kiên trì nhìn cô mở cửa vào nhà rồi mới lái xe rời đi, trong lòng ấm áp…
Sau rèm cửa sổ, Duy Nhất đưa mắt nhìn anh đi xa, ôm lấy ngực thề với bản thân, “Lãnh Ngạn, em sẽ không để anh cho anh thất vọng…”
Chỉ cần yêu lẫn nhau, không có gì đáng sợ…
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Nhà cũ nhà họ Lãnh.
Lôi Đình Ân canh chừng Tĩnh Lam một tấc không rời, cuối cùng Lãnh Ngạn chạy tới, khi bóng dáng của anh xuất hiện ở cửa thì Tĩnh Lam lộ vẻ mặt sợ hãi, theo bản năng lui về sau co lại.
Lãnh Ngạn đứng nghiêm bên cạnh cửa, nhìn chằm chằm cô ta, dưới ánh mắt của anh mắt Tĩnh Lam lóe lên.
Mắt nhìn thẳng vào mắt như vậy kéo dài mấy phút, má Tằng chảy nước mắt đi tới, “Thiếu gia, xin lỗi, tôi không để ý tốt Tĩnh Lam.”
Lúc này Lãnh Ngạn mới thu hồi ánh mắt lạnh lẽo của mình, chậm rãi đi về phía Tĩnh Lam.
“Ngạn… Xin lỗi, em… Chỉ không muốn… Em thật sự… Yêu anh, em không cố ý quấy rối…” Tĩnh Lam đánh đòn phủ đầu, nước mắt bắt đầu rớt xuống, có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Tư thế đi tới của Lãnh Ngạn có vài phần u ám, Lôi Đình Ân sợ cậu ta kích động, ngăn trước mặt, “Tỉnh táo, tình thế trước mắt gây bất lợi cho cậu.”
Lãnh Ngạn đẩy Lôi Đình Ân, giọng nói bình tĩnh khác thường, “Đình Ân, tôi sẽ không kích động, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ta một lúc, má Tằng cũng ở đây, tất cả mọi người ở đây, vừa đúng! Đều ngồi xuống đi!”
“Ngạn…” Tĩnh Lam yếu ớt gọi tên anh.
Lãnh Ngạn ngồi đối diện cô ta, ánh mắt quét một vòng trên mặt mọi người sau dừng lại trên con ngươi đẫm nước của Tĩnh Lam, hờ hững nói: “Rốt cuộc cô còn định giở trò gì?”
Nước mắt của Tĩnh Lam rơi xuống trong nháy mắt, “Ngạn, sao anh nói như vậy? Em không giở trò…”
“Vậy tại sao luật sư đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho cô mấy ngày, cô còn không ký?”
Nếu như nói Lãnh Ngạn dieendaanleequuydonn đã từng có mấy phần thương hại cô ta, chuyện ngày hôm nay thật sự khiến nhận thức của anh về Tĩnh Lam tăng thêm một bậc.
Tĩnh Lam cúi đầu, “Em… Em thật sự không muốn ly hôn…”
“Lấy thỏa thuận ra! Ký tên! Nếu cô còn muốn sau ly hôn lấy được một chút bồi thường!” Lãnh Ngạn càng ngày càng không nể mặt.
Lôi Đình Ân đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh, rỉ tai, “Lãnh Ngạn, lúc này tôi khuyên cậu chính là không nên ép cô ta ly hôn thì tốt hơn, như vậy quá bất lợi cho cậu, cô ta yếu thế.”
Lãnh Ngạn cười lạnh, “Yếu thế? Đình Ân, chúng ta thật sự xem thường cô ta, không biết cô ta có bao nhiêu thông minh, thủ đoạn cao siêu lắm!”
“Cho dù như thế nào, trong dư luận xã hội cô ta yếu thế!” Lôi Đình Ân nhỏ giọng cảnh cáo.
“Tôi hiểu! Chỉ có điều, chẳng lẽ anh cho rằng tới bây giờ, tôi có hay không buộc cô ta ly hôn thì vẫn còn cơ hội thay đổi dư luận xã hội sao?” Lãnh Ngạn hỏi ngược lại.
Lôi Đình Ân im lặng, khẽ lắc đầu, ghé vào lỗ tai Lãnh Ngạn nói thầm lần nữa, “Cậu điên rồi, ly hôn vào lúc này, nếu cô ta đâm chọc, nếu cô ta không chịu, chỉ sợ sẽ nhanh chóng bức bách cậu giao phần lớn tài sản cho cô ta, cậu cam lòng sao?”
“Đình Ân, bây giờ cái gì tôi cũng không quản, chỉ cần tự do! Trì hoãn thêm nữa càng khiến tôi không rời khỏi lo lắng được!”
Anh kiên định dứt khoát, lên lầu lấy thỏa thuận ly hôn xuống, ném trước mặt Tĩnh Lam, “Ký đi!”
“Em không!” Tĩnh Lam rưng rưng nhìn anh.
“Má Tằng!” Lãnh Ngạn nhíu mày.
Má Tằng thở dài, lau nước mắt đi tới bên cạnh Tĩnh Lam, túm lấy tay con gái, cầm bút, “Tĩnh Lam, ký thôi…”