“Được!” Lãnh Ngạn đồng ý sảng khoải, áo ngủ cũng không cầm, đi thẳng vào phòng tắm.
Duy Nhất che miệng suy nghĩ, chẳng lẽ lời vừa rồi của cô khiến anh hiểu lầm sao? Anh cười rất mập mờ…
Quả nhiên anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ra ngoài, Duy Nhất tránh ánh mắt của anh, bưng một chén đen thùi lùi đưa cho anh, “Uống!”
“Đây là cái gì?” Anh ngửi thấy mùi thơm tản mát ra từ vật đen.
“Bột mè đen với quả óc chó, không phải loại bán kia, tự tay em giã nát! Uống nhanh lên một chút!” Duy Nhất nhìn anh chằm chằm.
Anh nếm thử một ngụm nhỏ, tán thưởng thêm, “Thơm quá! Rất ngọt! Cũng trợ giúp giấc ngủ? Cái này ăn ngon!”
Sau khi anh thuần thục ăn xong cầm chén đưa tới: “Anh còn muốn một chén!”
Duy Nhất trừng mắt nhìn anh, chỉ vào giường lớn, “Nằm xuống đi!”
Anh cười một tiếng, nhưng vẫn rất sảng khoái nằm trên gối, đầu vừa chạm vào gối đã cảm thấy gối đầu có gì đó khác lúc trước, hương hoa cúc nhàn nhạt tỏa ra từ đây, thì ra Duy Nhất đổi gối ngủ hoa cúc.
“Nhắm mắt lại!” Duy Nhất lại nói.
Lãnh Ngạn theo lời, một lát sau, tiếng nhạc êm ái khắp phòng, ngón tay Duy Nhất mang theo mùi thơm dieendaanleequuydonn hoa oải hương vỗ lên mặt anh, anh dần dần cảm thấy mí mắt nặng nề, bất tri bất giác tiến vào giấc mộng đẹp…
Duy Nhất thấy anh ngủ, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người anh, đưa mắt nhìn khuôn mặt trong giấc mộng của anh, Duy Nhất khẽ thở dài.
Sắc mặt tái nhợt của anh luôn có thể khiến cô thương yêu, còn có vòng xanh thật sâu quanh khóe mắt, đều là dấu vết quá khổ quá mệt mỏi, nếu như có thể, cô nguyện cả đời thương anh, yêu anh, nhưng mà, cô có thể không?
Giữa anh và Tĩnh Lam không có tình yêu, nhưng tờ hôn ước tồn tại chân thật, hơn nữa Tĩnh Lam yếu ớt như vậy, muốn anh rời khỏi Tĩnh Lam thật sự rất khó, như vậy, cô thật sự nên hy sinh danh phận của mình sao?
Thật sự chỉ cần yêu nhau là đủ rồi sao?
Cô rất bối rối…
Huống chi, coi như cô nguyện ý không tính toán đến danh phận mà đi cùng anh, nhưng lỡ như Tĩnh Lam phát hiện thì làm thế nào?
Tối nay, người thao thức là cô rồi…
Sáng sớm khi Lãnh Ngạn tỉnh dậy, Duy Nhất nằm sấp bên cạnh giường, anh vươn vai, tinh thần sảng khoái, cảm giác từ trước tới nay chưa từng ngủ yên ổn như vậy.
Vốn cho rằng tối hôm qua cô nhóc này thông suốt, sẽ chủ động cùng anh…
Ai ngờ để trị mất ngủ cho anh, cô học xoa bóp lúc nào?
Anh không khỏi khẽ mỉm cười, cẩn thận ôm Duy Nhất lên giường, để cô nằm sấp tránh đụng phải vết thương trên lưng. Sau đó nhẹ nhàng hôn lên má cô, đóng cửa đi ra ngoài.
Ở trên giường Duy Nhất đột nhiên rơi một giọt lệ. Thật ra thì khi anh ôm cô lên cô đã tỉnh, nhưng cô vẫn giả bộ ngủ, chỉ vì luyến tiếc cảm giác được anh ôm…
Chăn ấm áp, tất cả đều là nhiệt độ và hơi thở của anh, cảm giác ấm áp này khiến người ta rơi lệ, mà cảm giác này, cô thật sự không nỡ… không yêu anh, lưu lại lẫn nhau toàn là yêu; yêu anh, không phù hợp với hành động khuôn phép thế tục, cô nên lựa chọn cái gì?
Những ngày kế tiếp, Duy Nhất biến đổi đồ ăn đa dạng cho anh, tất cả đều có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ cho anh.
Nhưng sau mỗi lần xoa bóp xong, cô đều mệt đến mức nằm ngủ bên mép giường, mà ngày hôm sau nhất định được Lãnh Ngạn ôm lên giường, nằm thiêm thiếp một lát, chính cô cũng vì vậy mà gầy đi trông thấy.
Dưới chăm sóc tỉ mỉ của Duy Nhất, Lãnh Ngạn dần thoát khỏi lệ thuộc vào pethidine.
Tối hôm đó, Duy Nhất vẫn xoa bóp như bình thường cho anh, sau đó cũng nằm ngủ thiếp đi bên mép giường, nhưng không giống trước là Lãnh Ngạn rõ ràng đang ngủ lại ôm cô thật chặt.
Cô giật giật, mơ màng đẩy Lãnh Ngạn, “Anh buông tay, buông em ra!”
“Không buông! Những ngày qua em vẫn ngủ như vậy, em đừng nói rằng em không biết!” Lãnh Ngạn die enda nleq uuydon ôm cô càng chặt hơn.
“Cái gì?” Duy Nhất không dám tin tưởng, cô sẽ không có cảm giác khi bị anh ôm lên chứ!
“Bé ngốc! Anh làm em vất vả rồi!” Lãnh Ngạn vuốt ve lưng cô, “Mệt mỏi đến mức anh ôm lên giường lúc nào cũng không biết!”
“Nhưng mà, em rõ ràng…” Mỗi ngày khi cô tỉnh lại đều một mình trên giường ngủ? Cô con tưởng giống như ngày đầu tiên, sau khi Lãnh Ngạn rời giường mới ôm cô lên giường ngủ bù!
“Rõ ràng cái gì? Anh thấy vết thương trên người em chưa khỏi, cho nên vẫn không chạm vào em! Nhưng bây giờ giống như vết thương đã lành? Anh vuốt ve em, em đã không cóc cảm giác đau!” Tay của anh dần vuốt ve cách quần áo, từ từ chui vào trong quần áo cô, hô hấp cũng biến thành dồn dập.
Duy Nhất bị tay anh đặt lên ngực, há mồm thở dốc, cũng liều mạng giãy giụa, “Đừng! Lãnh Ngạn, đừng! Buông em ra!”
“Bảo bối! Em có biết anh nhớ em nhiều không? Em gầy quá!” Giọng Lãnh Ngạn trở nên trầm khàn mơ hồ, môi lướt qua tóc cô, tìm kiếm môi cô. Cuối cùng khi tìm được thì lập tức mút chặt không buông.
Lúc đầu Duy Nhất hơi hônmê, hơi nóng quen thuộc của anh phả lên mặt, làm cô thiếu chút nữa đi lạc…
Khi động tác của anh càng ngày càng thô bạo, cũng bắt đầu cởi nút áo cô thì cô đột nhiên tỉnh táo lại, nắm chặt cổ áo nhỏ giọng cầu khẩn, “Đừng, Lãnh Ngạn, đừng để em hận anh! Tiếp tục như vậy, em sẽ thật sự trở thành nhân tình của anh rồi!”
Hai chữ nhân tình đâm vào khiến Lãnh Ngạn đột nhiên dừng lại, anh không muốn đối xử với cô như nhân tình, trong lòng anh, cô mới là bà xã danh xứng với thực, người nhà của anh.
Duy Nhất nhân cơ hội nhanh chóng tránh thoát khỏi ngực anh, đứng trên đất thở dốc không thôi.
“Duy Nhất, không cần đi…” Anh thật sự sợ cô rời đi.
Duy Nhất khẽ bình ổn lại hô hấp rối loạn của mình, rưng rưng nhìn anh, “Ngạn, em không giận anh, chỉ có điều, em còn chưa nghĩ ra nên dùng thân phận gì ở lại bên cạnh anh, lần này trở về là muốn giúp anh rời khỏi cảnh khó khăn, anh đã tốt lắm, chúng ta cũng nên chính thức đối mặt với vấn đề này rồi. Ngạn, em thật sự không rời khỏi anh, em chờ anh, chờ anh xử lý xong vấn đề, trước đó chúng ta không cần vượt qua Lôi Trì nửa bước *, được không? Chung đụng giống như bạn tốt vậy, lúc anh cần em, em nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh anh, chỉ có điều, em không muốn quan hệ ở chung, em không muốn làm người thứ ba, hơn nữa, lỡ như bị Tĩnh Lam nhìn thấy cũng không tiện, đúng không?”
(*) vượt qua Lôi Trì nửa bước: Lôi Trì là tên con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc. thành ngữ này có nghĩa không vượt qua một giới hạn hoặc phạm vi đã quy định.