Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 116: Xuân ấm hoa nở



Editor: Puck

Cuộc sống cứ ngọt ngào giống như mật vậy chứ?

Tóm lại, sắc mặt ửng hồng sáng bóng của Duy Nhất đã nói rõ tất cả, ngay cả Doãn Tử Nhiên cũng không thể không cảm thán, bây giờ anh hoàn toàn rút lui, bởi vì phụ nữ hạnh phúc có thể nhìn thấy rõ từ trên mặt…

Duy Nhất nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là tan tầm, hơi đứng ngồi không yên, Lãnh Ngạn bảo hôm nay sẽ tặng cô một món quà, cô nhất định sẽ thích. Quà tặng gì đây? Gần đây Lãnh Ngạn thay đổi hoàn toàn, quả thật theo quy định hiệp ước của cô, thường xuyên tặng quà cho cô, về phần hoa cát cánh cô thích, cứ ba ngày hai bữa sẽ có người đưa tới, cô tự giễu sắp mở cửa hàng bán hoa được rồi…

“Duy Nhất, theo thống kê chưa đầy đủ, xế chiều hôm nay cậu đã nhìn đồng hồ một trăm hai mươi ba lần, vội tan tầm như vậy, có việc gấp sao?” Mỹ Mỹ đi tới trước bàn cô trêu tức.

“Có à? Sao tớ không cảm thấy?” Duy Nhất tỉnh bơ không biến sắc dọn dẹp bàn.

“Duy Nhất, gần đây sắc mặt rất hồng hào! Cuộc sống khá dễ chịu!” Nụ cười mập mờ hiện đầy trên khuôn mặt Mỹ Mỹ, “Chẳng lẽ núi băng trong truyền thuyết dùng sức hàng đêm?”

“Cậu đi chết đi!” Mặt Duy Nhất đỏ ửng lên. Chỉ có điều… Dường như… Đúng vậy…

“Reng --” Tới giờ tan ca! Duy Nhất cầm giỏ xách chạy như bay, lúc này chắc Lãnh Ngạn đã ở tầng dưới chờ? Bây giờ hoàn toàn không kiêng kỵ gì mà ngồi lên xe Lãnh Ngạn ngay trước mặt mọi người trong công ty, dù sao toàn thế giới cũng biết cô là Lãnh thiếu phu nhân, dùng lời Lãnh Ngạn nói, cho dù cô muốn tái giá cũng không ai dám muốn…

Mới vừa lên xe, Duy Nhất lập tức chìa tay, “Quà đâu?”

Lãnh Ngạn cười một tiếng thần bí, “Quà tặng quá lớn, anh cầm không được, cho nên chỉ có thể dẫn em đến nhìn.”

“Cái gì vậy? Làm thành thần bí như thế!” Duy Nhất trừng mắt lườm anh, cảm giác hạnh phúc từ đáy lòng khẽ tràn ra ngoài.

Lãnh Ngạn lái xe dẫn cô đến một tòa biệt thự gần biển, vách tường màu trắng, nóc nhà màu trắng, đầy hoa mùa hè lốm đa lốm đốm bò trên vách tường.

“Hướng ra biển lớn, xuân ấm hoa nở

Kể từ ngày mai, làm một người hạnh phúc

Cho ngựa ăn, đốn củi, đi ngao du thế giới

Kể từ ngày mai, quan tâm đến những món ăn ngon và rau xanh

Tôi có một ngôi nhà, hướng ra biển lớn, xuân ấm hoa nở

Kể từ ngày mai, viết thư cho mỗi người thân yêu

Cho họ biết được niềm hạnh phúc của tôi

Tia chớp của niềm hạnh phúc nói cho tôi biết

Tôi sẽ nói toàn bộ cho mọi người

Chọn lấy một cái tên ấm áp cho mỗi con sông mỗi ngọn núi

Người xa lạ kia, tôi cũng chúc phúc cho bạn

Ước mong bạn có một tương lai sáng lạn

Ước mong bạn có một người tình đến cuối vẫn luôn thuộc về nhau

Ước mong bạn có được hạnh phúc trên thế gian này

Còn tôi chỉ ước hướng về biển lớn, xuân ấm hoa nở.”

Lãnh Ngạn ôm lấy cô, nhớ lại bài thơ của Hải Tử bên tai cô.

(*) Đây là bài thơ “Hướng ra biển lớn, xuân ấm hoa nở” của tác giả Hải Tử.

Vốn Lãnh Ngạn muốn tạo một không khí ấm áp, nhưng Duy Nhất đột nhiên nghĩ đến, Hải Tử viết bài thơ này sau hai tháng đã tự sát, hạnh phúc của anh ta chỉ là biểu hiện giả tạo trước khi chết, một kiểu hối tiếc hoặc tâm nguyện chưa xong, trong lòng tự dưng sinh ra một bóng mờ…

“Bảo bối? Không thích sao?” Lãnh Ngạn nâng khuôn mặt tối tăm của cô lên.

“Không! Em rất thích!” Duy Nhất dằn lo lắng trong lòng xuống, bày ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, “Hướng ra biển lớn, xuân ấm hoa nở, chúng ta nhất định sẽ là người hạnh phúc, từ hôm nay trở đi, không, từ trước tới nay luôn là người hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc!” Duy Nhất lẩm bẩm cường điệu…

“Không chỉ có những thứ này! Đi theo anh!” Lãnh Ngạn nắm tay cô đi vào trong nhà, bên trong đã có người giúp việc đứng ở cửa, thấy bọn họ đi vào, đứng nghiêm chỉnh ân cần hỏi han, “Chào buổi chiều tiên sinh, thiếu phu nhân.”

Lãnh Ngạn khẽ gật đầu, “Hôm nay chúng ta ở đây dùng cơm, cơm tối chuẩn bị xong chưa?”

“Đã chuẩn bị xong, tiên sinh.” Một nữ giúp việc trung niên trả lời.

“Được, chờ chút chúng tôi xuống ngay.” Lãnh Ngạn vẫn nắm tay Duy Nhất chạy lên tầng ba.

Tầng ba có một vườn hoa lớn, chính là hoa mùa hè sum suê tươi tốt, một mùi hương hoa xông vào mũi, khiến Duy Nhất kích động không thôi là nóc nhà thủy tinh, ánh mặt trời rơi xuống không chút kiêng kỵ.

“Lãnh Ngạn! Về sau chúng ta có thể ở dưới nóc nhà ngắm sao nghe nhạc sao?” Duy Nhất túm lấy cổ áo sơ mi của anh nói ước mơ, lo lắng ban đầu đã vì vui mừng này mà thoáng xua tan.

“Đúng! Không chỉ có thể nghe nhạc dưới ánh sao, còn có thể…” Anh nói khẽ bên tai cô một câu.

Mặt Duy Nhất đỏ ửng, đấm nhẹ anh một cái, “Cả ngày anh chỉ nghĩ đến cái này!”

“Em không muốn sao?” Lãnh Ngạn đùa dai cắn vành tai của cô, cô giật mình khẽ run rẩy, hét lên một tiếng.

Lãnh Ngạn cười ha ha, “Duy Nhất, thích nơi này hay nhà cũ? Nếu thích nơi này thì chúng ta sẽ dời tới đây ở?”

Duy Nhất suy nghĩ một chút, “Chỉ cần có anh, em đều thích, mấu chốt không phải nhà cửa, mà là mình đang ở đâu. Chỉ có điều, em vẫn thích ở nhà cũ, em nhớ cảm giác lúc trước mỗi đêm chờ cửa sổ tầng dưới sáng đèn, luyến tiếc chuông gió treo trên cửa sổ, không bỏ được hai con búp bê nhỏ, tiếc nuối… Mỗi một nơi có hơi thở của anh…”

Lãnh Ngạn lộ vẻ xúc động ôm chặt cô, “Bé ngốc, bảo anh làm sao thuyết phục em… Được, chúng ta ở nhà cũ, thỉnh thoảng tới nơi này nghỉ ngơi, thế nào?”

Duy Nhất ở trong lòng anh gật mạnh đầu, “Vậy tối nay chúng ta ở đây sao?”

“Đúng vậy! Ngày mai là cuối tuần, chúng ta ở đây hưởng thụ thế giới hai người!” Anh cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Thế giới hai người”, khiến cho Duy Nhất trợn mắt nhìn.

“Không được! Phản đối! Ngày mai em muốn đi bờ biển nhặt vỏ ốc, nhìn mặt trời mọc, em không định không xuống giường được!” Cô giơ tay phản đối.

Anh túm lấy tay cô, “Phản đối không hiệu quả! Bây giờ đi xuống ăn cơm!”

Tối nay không có sao, nhưng trăng sáng tròn vành vạnh treo trên bầu trời, soi xuống biển rộng trong màn đêm tạo thành một tầng sáng bạc, lung linh dao động, giống như một mặt gương khổng lồ bị lắc lung tung nát bấy, ngay cả bờ cát, cũng mơ hồ nhuốm lên một tầng màu cà ri vàng nhạt.

Duy Nhất chân không chạy trên bờ cát, vừa chạy vừa quay đầu lại gọi to, “Lãnh Ngạn, mau tới đuổi theo em, không đuổi kịp sẽ không có đồ ăn!”

Lãnh Ngạn hơi híp mắt lại cười một tiếng, ánh trăng khiến con ngươi anh ảm đạm biến sắc, “Anh tới đây! Đừng chạy quá nhanh!”

Anh chạy theo hướng của Duy Nhất, sau vài giây, Duy Nhất đã bị anh ôm, hai người cùng ngã lăn trên bờ cát.

Gió biển, trăng sáng, bờ cát, nụ hôn nóng bỏng, hình như bóng đêm đẹp đẽ sắp kéo dài…

Chuông điện thoại di động chói tai phá vỡ cảnh tượng đẹp đẽ này, Lãnh Ngạn mở điện thoại lên nghe, sắc mặt dần trầm xuống…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv