Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 12: Cám ơn anh



Hiển nhiên Thịnh Nhạc Dục không nghĩ đến mới sáng sớm đã gặp cô, hắn nhìn thấy cô ở đây thì hơi sững sờ, sau đó cất bước đi tới.

Nhìn vẽ mặt của hắn lạnh nhạt như vậy, trái tim cô như bị ai bốp chặt, đau đến thở không nổi.

Từ ngày hôm đó đến nay, cô không gọi điện cho hắn, mà hắn cũng không nói với cô lời nào, chắc hắn cảm thấy quan hệ của cô và hắn đã kết thúc rồi?

Người Quyên Tử cứng lại, nhìn hắn đang bước tới gần cô, cô tự nói với lòng mình, đi thôi, đi thôi, nhưng dường như chân cô không nghe cô sai bảo, nó cứ dặm chân tại chổ, một bước cũng không đi.

Trơ mắt nhìn Thịnh Nhạc Dục đến gần, gần đến mức cô có thể ngữi được mùi nước hoa của hắn, nghe được mùi vị quen thuộc này, cô cảm thấy tim mình như ngừng đập.

"Cô mặc thành như vậy, là muốn. . . . . . Cho người ta biết mình rất lẳng lơ sao." Gặp cô hắn nói ra lời nói khắc nghiệt nhất, thân thể Quyên Tử run mạnh, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, sau đó ửng hồng.

Cô xoa người lại, lớn tiếng hỏi: "Anh nói cái gì?"

Hắn có thể không yêu cô, có thể chia tay với cô, nhưng hắn không được phép sỉ nhục cô!

Ánh mắt Thịnh Nhạc dục lạnh lẽo mang theo sự châm chọc, nhìn cô từ đầu tới chân: "Cô mặc quần áo đàn ông đi khắp nơi, còn sợ người ta nói sao?"

Quyên Tử trợn tròn hai mắt không thể tin nhìn hắn, đây là người đàn ông mà cô yêu suốt năm năm sao, trong lòng hắn chẳng lẻ cô là người không đáng tin như vậy sao?

"Chúng ta đã chia tay rồi, tôi như thế nào không cần anh quản." Cô dùng sự kiên cường che đặt trái tim đang rỉ máu, Quyên Tử ngẩng cao đầu lên, hung hăng nói.

Cô yêu hắn, cô có thể làm tất cả vì hắn nhưng cô không cho phép hắn sĩ nhục cô.

Năm năm qua cô nhường nhịn, cô thỏa hiệp. . . . . . Cô đã làm đủ rồi!

Trong năm năm qua cô đã mơ một giấc mơ rất đẹp nhưng rất tiếc mơ vẫn chỉ là mơ, cô không thể vì sợ đau khổ mà không chấp nhận sự thật, hắn căn bản không yêu cô!

"Đúng vậy, chúng ta đã chia tay rồi, vừa đúng lúc cho cô tìm một người đàn ông khác không phải sao?" Thịnh Nhạc Dục dùng giọng nói mĩa mai ám chỉ bộ quần áo áo nam trên người cô.

Lòng Quyên Tử đau đớn, cô không ngờ rằng người cô yêu sâu đậm như vậy, lại dùng lời nói cay nghiệt nhất đâm vào tim cô.

"Anh có ý gì? Anh đi tìm người phụ nữ khác, ngược lại bây giờ anh còn muốn vu khống cho tôi sao? Anh muốn tìm một lý do để anh bảo vệ ‘nhân cách cao thượng’ của anh mà thôi." Quyên Tử cười lạnh, cô chôn chặt nổi đau trong lòng mình, dùng lời lẽ của anh nói lại anh.

"Thịnh Nhạc Dục, anh đừng tưởng anh không cần tôi, thì người khác cũng sẽ không cần tôi, họ có ánh mắt nhìn người hơn anh kìa!" Quyên Tử ngước đầu, nỗ lực trợn to hai mắt, chỉ có thể làm như vậy nước mắt của cô mới không chảy xuống được.

"Quyên Tử." Giọng nói dịu dàng mang theo sự cưng chiều, đôi tay anh vòng qua bả vai cô, ôm cô vào lòng, "Người này là bạn trai trước của em sao?"

Bạn trai trước?

Không biết tại sao khi Thịnh Nhạc Dục nghe được những lời đó hắn cảm thấy cả người không thoải mái.

Ngước nhìn nụ cười dịu dàng như ánh mắt trời của người đàn ông này, Thịnh Nhạc Dục cảm thấy ghét người này.

"Cám ơn anh." Chu Duệ Trạch nói cám ơn, làm cho Quyên Tử và Thịnh Nhạc Dục đều sững sờ, anh không để ý phản ứng của hai người họ, nói tiếp, "Nếu không phải anh chia tay với Quyên Tử, tôi cũng sẽ không có cơ hội này."

"Anh. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục tức giận đến xanh mặt, hắn chưa gặp qua người nào làm hắn ghét như thế này.

"Quyên Tử, chúng ta đi thôi, đừng làm chậm trể thời gian đi làm của em." Chu Duệ Trạch ôm Quyên Tử, nhìn cô cười, anh gật đầu với Thịnh Nhạc Dục sau đó xoay người bước đi.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của hai người, Thịnh Nhạc Dục giận đến phát run.

Đây rõ ràng là người phụ nữ hắn không cần, nhưng tại sao khi cô ở trong ngực của người đàn ông khác làm cho lòng hắn khó chịu đến vậy?

Lúc đầu khi hắn gặp cô hắn muốn làm người xa lạ rời đi, nhưng khi nhìn thấy quần áo nam trên người cô, hắn không nhịn được liền chê cười.

Dù là món đồ hắn không cần, hắn cũng không để cho người khác đứng trước mặt hắn làm ra vẻ.

Đang suy nghĩ hắn nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, tức giận đáp: "A lô?"

"Ừ, biết." Lạnh lùng nói xong, đóng điện thoại lại, hắn ngẫng đầu lên, thì đã không thấy bóng dáng của Quyên Tử đâu rồi.

Xoay người, bước đi thật nhanh.

Đi về nhà Liễu gia, lúc này cô mới ý thức được Chu Duệ Trạch kéo cô đi nãy giờ, làm cho thân thể lạnh lẽo của cô được ấm lên.

"Cám ơn." Cô lúng túng nói, Quyên Tử thoát khỏi lồng ngực của anh, cô không quen cùng đàn ông thân mật, nên nhất thời không thích ứng được.

"Có thể đưa được người đẹp về nhà là vinh hạnh của tôi." Chu Duệ Trạch khoa trương nói, chọc cười Quyên Tử, cũng hóa giải sự lúng túng của cô.

"Anh đẹp trai, tôi đi lên đây." Quyên Tử kéo quần áo trên người, "Giặt xong tôi sẽ trả lại cho anh."

"Chờ một chút." Chu Duệ Trạch gọi cô lại, đôi tay thon dài của anh đưa tới trước mặt cô, cô không hiểu nhíu mày hỏi, "Sao vậy?"

"Điện thoại di động." Chu Duệ Trạch quả quyết nói.

Trong đầu Quyên Tử chứa đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa di động cho anh, nhìn anh nhận lấy, bấm vào một dãy số điện thoại, điện thoại trên người anh reo lên, ngay sau đó liền cắt đứt.

Anh đem điện thoại trả lại cho cô, Chu Duệ Trạch cười trêu chọc nói: "Cô không có số điện thoại của tôi, làm sao trả lại quần áo cho tôi? Tôi đưa số điện thoại cho cô, khi nào cần cô gọi điện cho tôi."

Quyên Tử nở nụ cười xin lỗi, gãi gãi đầu mình.

"Được rồi, cô mau đi lên đi." Chu Duệ Trạch thúc giục, Quyên Tử nói tạm biệt sau đó đi lên lầu.

"Quyên Tử, sao bạn trở về sớm vậy?" Phan Kỳ mới ngủ dậy cô đang làm vệ sinh cá nhân xong.

"Ừ, mình có chút việc." Quyên Tử xong trở về phòng ngủ của mình, vừa mới đi vào, cô nghe thấy Phan Kỳ kêu lên, "Trai đẹp, trai đẹp, Quyên Tử mau nhìn!"

Hai người thuê phòng cửa sổ đều hướng ra bên ngoài, cô đi ra ngoài cửa sổ nhìn, thì thấy Chu Duệ Trạch đang ngước đầu nhìn lên, thấy cô, anh phất phất tay, cười thật tươi sau đó xoay người cất bước rời đi.

Cô thấy anh cười, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv