Mơ màng mở mắt, Hạ Du giật mình ngồi bật dậy nhìn xung quanh, sau khi xác nhận được vẫn còn đang trên máy bay mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Khắp phòng không thấy bóng dáng Kiều Kiến Bang đâu, Hạ Du xuống giường ra ngoài tìm anh.
Trái với mong đợi của Hạ Du, Kiều Kiến Bang không phải một mình ngoài phòng ngủ, anh cùng Khải Dực trò chuyện rất vui vẻ với cô tiếp viên lần trước, lần này còn thêm một cô nàng mới.
Đứng ở cửa phòng, Hạ Du không vui quay mặt đi, đang định đóng cửa thì bắt gặp một hình bóng quen thuộc. Tay đặt trên tay nắm cửa vô lực buông lỏng, Hạ Du thẫn thờ nhìn anh chàng phi công điển trai phía đối diện.
Khi cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau, Hạ Du sợ hãi né tránh, mi mắt giật giật đảo không ngừng, cảm xúc trong cô trở nên rối loạn.
Kiều Kiến Bang vô tình thấy chàng trai phi công kia sắc mặt không tốt, anh theo tầm mắt của anh ta nhìn về phòng của mình, lại phát hiện Hạ Du đang đứng cúi mặt không nói lời nào.
Rất nhanh nắm bắt được tình hình, Kiều Kiến Bang đứng lên đi về phía Hạ Du, đến trước mặt cô, khom người nhẹ nhàng hỏi: “Em đói chưa?"
Hạ Du cứng nhắc lắc đầu, Kiều Kiến Bang bỗng xoa tóc cô, Hạ Du không điều khiển được bản thân tránh né sự động chạm của anh.
Vừa xoay người vào phòng, cả cơ thể Hạ Du đột nhiên bị Kiều Kiến Bang bế lên bước đi nhưng không phải là vào trong, mà là đến sofa lớn đang có người kia.
Không chút ngần ngại, Kiều Kiến Bang để Hạ Du ngồi trên hai đùi mình, mặc cho Hạ Du có ý không muốn.
Một nữ tiếp viên mang một ly nước đến, hai tay thận trọng đưa cho Kiều Kiến Bang, anh cầm lấy ly nước, giữ ống hút đưa đến trước miệng Hạ Du.
Hạ Du hít sâu một hơi cắn răng uống, vị ngọt mát mang theo mùi hương dịu nhẹ của nước dừa lan tỏa trong khoang miệng, Hạ Du uống rồi lại cẩn trọng nhìn Kiều Kiến Bang.
Cách Kiều Kiến Bang đối xử với Hạ Du không còn chỗ nào để chỉ trích, khó trách trong thời gian ngắn cô lại phải lòng anh, anh luôn chăm sóc để ý đến cô, kể cả những điều nhỏ nhặt nhất.
"Kiều tổng, những gì anh căn dặn đã chuẩn bị xong" Anh chàng phi công bước đến trước mặt Kiều Kiến Bang nghiêm chỉnh báo cáo, ánh mắt liếc nhanh qua Hạ Du đang quay mặt vào người Kiều Kiến Bang lẩn trốn.
"Được rồi, mọi người ra ngoài đi" Kiều Kiến Bang gật đầu thông qua, ngay khi những người khác chưa kịp nhấc chân, anh đột ngột cúi đầu hôn lên môi Hạ Du, cử động một cách nhẹ nhàng.
Hạ Du bị hành động bất ngờ của Kiều Kiến Bang khiến cho không kịp trở tay, khi buông ra trên gương mặt Kiều Kiến Bang thoáng lên nụ cười tà mị đầy ẩn ý. Đầu óc Hạ Du đang rối loạn lại bị Kiều Kiến Bang xốc tráo thêm một lần nữa, cô có chút khó chịu mạnh mẽ leo xuống.
Chân vừa chạm đất còn chưa đứng vững, Hạ Du tiếp tục bị Kiều Kiến Bang bế lên, đôi mày anh khẽ cau lại lộ rõ vẻ không vừa ý, hạ thấp giọng nhắc nhở: “Chưa gì đã muốn tạo phản sao?"
Kiều Kiến Bang đôi khi nói những câu thẳng thắn đến phũ phàng nhưng chưa từng dùng giọng điệu đanh thép này để nói chuyện với cô, hơn nữa cách mà anh nói như đã biết được chuyện gì đó giữa cô và chàng trai kia.
Vào phòng ăn, Kiều Kiến Bang không đặt Hạ Du xuống ghế mà để cô ngồi trên mép bàn ăn, sau đó trực tiếp khóa cô lại trong không gian của vòng tay anh. Kiều Kiến Bang đứng giữa hai chân Hạ Du, một tay chống bàn, một tay ôm lấy thắt lưng của cô.
Đầu bếp và người phục vụ nhìn thấy cảnh tượng này vội dừng bước ở cửa, im lặng đứng chờ lệnh mới dám đem đồ ăn vào.
Kiều Kiến Bang và Hạ Du nhìn sâu vào mắt nhau dò xét đối phương, Kiều Kiến Bang vẫn là nên nhường Hạ Du, anh lên tiếng mở lời trước: “Em không hỏi, vì sao một phi công mới vào nghề không lâu đã có thể được bay cùng chúng ta?"
"Anh ấy thì có liên quan gì đến chúng ta?" Hạ Du khó hiểu hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là liên quan, vì cậu ta đã tự mình tìm đến tôi, muốn tôi buông tha cho em" Giọng nói Kiều Kiến Bang đều đều trầm ổn, không khinh thường cũng không tức giận.
"Anh ấy là anh họ tôi, cũng là người đối xử tốt với tôi nhất, nên lo lắng là lẽ dĩ nhiên. Sao anh không để tôi nói rõ ràng với anh ấy mà lại kéo anh ấy vào chuyện của chúng ta?"
Kiều Kiến Bang cười nhạt: “Nhưng cậu ta không cùng máu mủ với bất kỳ ai trong gia đình em, điều đó đồng nghĩa với việc cậu ta muốn tranh giành em với tôi"
Hạ Du ngớ người nhìn Kiều Kiến Bang, từ chuyện mẹ cô sang Nhật có gia đình mới, cho đến việc anh họ cô không phải con ruột của hai bác cô, mọi chuyện anh điều biết, tuy chưa từng nhắc đến nhưng chắc chắn anh đã điều tra tất cả những ai xung quanh cô.
"Chỉ cần cậu ta không đối đầu, em cũng không về phe cậu ta, tôi hứa sẽ không làm khó dễ" Kiều Kiến Bang thì thầm trấn an Hạ Du, anh không muốn cô vì chuyện không đáng mà lo nghĩ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Có lẽ Kiều Kiến Bang đã nghĩ ngợi quá nhiều, Hạ Du đang mang thai con của anh, mối quan hệ của cô và anh họ cũng giống như những cặp anh em bình thường khác, nói cách khác cũng chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm nhau.
Chỉ là anh họ lúc nào cũng nhắc nhở cô phải học hành đến nơi đến chốn, tìm một công việc ổn định cuộc sống, người không nên dính vào thì tuyệt đối phải tránh xa, vậy mà đùng một cái cô lại trở thành đại thiếu phu nhân của Kiều gia, được sống trong vinh hoa phú quý lại chẳng đền đáp ơn tình, Hạ Du cảm thấy xấu hổ vì đã phản bội lại ý tốt của anh họ, ngoài ra chẳng có gì nữa.