Tiêu Hòa Nhã nói, Đông Phương Lỗi, như vậy cậu đã hài lòng chưa? Thượng Quan Ngưng sẽ không bao giờ để ý tới Tiêu Hòa Nhã nữa rồi, như vậy cậu đã hài lòng chưa?
Lảo đảo nghiêng ngã đứng dậy, Tiêu Hòa Nhã trở lại phòng học. Mắt sưng đỏ lợi hại. Trước kia giáo viên cùng bạn học đã nhất trí cái nhìn về Tiêu Hòa Nhã, con bé này không tim không phổi. Sau này Tiêu Hòa Nhã cũng đã phát huy câu không tim không phổi này vô cùng nhuần nhuyễn.
"Cô bạn, cậu cả ngày cười như vậy, mặt có đau hay không?" Rốt cuộc có người không chịu nổi nhéo mặt của cô rất nghiêm túc hỏi.
"Đau!" Chính cô cũng nhéo, phát hiện thật là đau muốn chết.
"Vậy có người nào ép cậu cười?" Cả ngày cười như vậy, người xem cũng phát ốm.
Tiêu Hòa Nhã im lặng, tự mình ép cười, không cười sẽ đau lòng!
Từ ngày đó, cô vẫn thấy hiệu trưởng, chỉ là lúc trước vừa nhìn thấy cô liền cười như cảnh xuân tươi đẹp bây giờ phải thu lại nụ cười, dung mạo tuyệt sắc lạnh lùng kia sẽ không bao giờ liếc nhìn cô một cái nữa. Cô thật sự làm cho hiệu trưởng tức giận rồi. Đúng như hiệu trưởng nói sẽ không bao giờ quản cô nữa rồi. Coi như cô bị ba cô kèm hai bên đi biệt thự nhà họ Hạ, nhìn thấy cũng là Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nhìn cũng không nhìn cô một cái. Hiệu trưởng bị chính mình hủy hoại rồi. Như vậy cũng tốt đúng không? Bằng không chờ sau này biết được thân thế của Tiểu Bảo cũng sẽ tức giận thôi, chặt đứt như vậy cũng tốt. Anh làm hiệu trưởng của anh, anh sẽ có con của anh. Tiểu Bảo chỉ là của một mình cô.
"Này, cô bé, buổi trưa rồi đi ăn gì không?" Bạn học nam tên Hải Bạt Ngận Cao không ngại đặt tay lên vai của cô hỏi. Một bộ dạng như anh trai tốt.
Tiêu Hòa Nhã cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng làm vẻ mặt nghiêm túc kéo cánh tay của người nào đó ra, cực kỳ đau thương nói: "Tớ quyết định tuyệt thực ba ngày, cậu không cần quyến rũ tớ!"
"Thôi đi cô nương, tuyệt thực ba ngày, ba giờ cậu cũng không nhịn được!" Anh bạn kia cực kỳ không nể mặt nói.
Tiêu Hòa Nhã đen mặt, "Cắt, chim Yến Tước làm sao biết chí lớn! Nếu tớ chịu được qua ba giờ thì cậu nói sao?"
"Hai hộp Oreo?"
"Năm!"
"Đồng ý!"
Vì vậy Tiêu Hòa Nhã có nguy cơ đau dạ dày, cứ thế không ăn cơm trưa, lúc xế chiều cầm năm hộp Oreo vào bệnh viện.
"Có đáng để cậu làm vậy không? Vì năm hộp Oreo của tớ cứ thế đưa mình vào bệnh viện?" Anh bạn kia rất không vui, vẫn không nghĩ ra hỏi.
Tiêu Hòa Nhã nằm ở trên bàn, mồ hôi chảy ròng ròng nhìn bạn học trước mắt, người này không đẹp trai, duy chỉ có đôi mắt xinh đẹp. Cực kỳ giống hiệu trưởng.
"Này này. . . . . . Nếu không tớ đưa cậu đi phòng y tế trong trường, phòng y tế trong trường học chúng ta có thể so với bệnh viện thành phố đấy!" Anh bạn kia nhìn rất gấp.
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, sắc mặt càng tái nhợt, chỉ là vẫn chịu đựng như cũ: "Tớ đã gọi điện thoại cho anh trai, đang trên đường tới!"
"Đi, tớ đưa cậu đi bệnh viện!" Vẻ mặt của Đông Phương Lỗi âm trầm, giọng nói cũng lạnh lùng theo. Mắt nhìn Tiêu Hòa Nhã chằm chằm.
Tiêu Hòa Nhã ngay cả đầu cũng không nâng lên. Lớp mười hai ban một hoàn toàn không có dạng người này. Đúng vậy, từ đó về sau, khi Tiêu Hòa Nhã đối mặt với mỗi người đều nâng khuôn mặt tươi cười chào đón, duy chỉ có hai mắt của cô mất đi niềm vui, rốt cuộc Đông Phương Lỗi cũng không chiếm được nụ cười của cô.
"Tiêu Hòa Nhã, coi như cậu mệt mỏi khi qua lại cùng tớ, nhưng cũng không đến mức phải đùa với sức khỏe của chính mình!" Đông Phương Lỗi tức giận rống lên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng tốt mà cậu ta đã rất khó khăn mới xây dựng được trước kia. Nhìn những bạn học khác sửng sốt một chút.
Tiêu Hòa Nhã không có bao nhiêu sức lực, cô cũng không muốn khó dễ với cậu ta, chỉ là không muốn nói chuyện cùng cậu ta, coi như giọng nói của cậu ta dễ nghe đi nữa cô cũng không muốn nghe.
"Cô bé, hay là đi bệnh viện trước đi!" Mặc dù anh bạn kia không biết chuyện gì xảy ra giữa Đông Phương Lỗi và Tiêu Hòa Nhã, nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn.
Cô bé? Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ, chỉ có hiệu trưởng và bốn vị sư huynh mới có thể thân thiết gọi cô là cô bé như vậy, nhưng bây giờ giống như hiệu trưởng đã cách xa cô rồi.
"Tiểu Nhã!" Lúc này cửa phòng học bị mở ra, là vẻ mặt lo lắng của Tiêu Mặc Vân.
"Anh!" Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười cười với anh hai của mình, "Anh đã tới, đau chết mất!"
Tiêu Mặc Vân vừa nhìn bộ dạng của cô, vội vàng chạy tới, trực tiếp ôm cô lên đi ra ngoài, trên đường còn không ngừng trách cứ, "Em lại không ăn cơm?"
Tiêu Hòa Nhã đau đến không chịu nổi, nơi nào còn muốn bị anh trai mắng! Vì vậy không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn vùi ở trong ngực của anh trai, cái gì cũng không nói, như vậy anh trai mới không nỡ mắng.
"Tiêu Hòa Nhã, gan của em lớn lắm đúng không?" Tiêu Mặc Vân chưa hết giận nhưng cũng không hề tiếp tục mắng cô nữa, chuyện trọng yếu nhất bây giờ là để cho cô hết đau.
"Nhị thiếu?" Một giọng nói khác vang lên, Tiêu Hòa Nhã cảm thấy rất quen tai, nhưng cũng không có ngẩng đầu nhìn, thật sự là hữu tâm vô lực. (có lòng nhưng không có sức)
Mà bên kia, bởi vì tiếng gọi của Đại Nhị, Thượng Quan Ngưng cứng đờ cả người, chậm rãi quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Mặc Vân ôm Tiêu Hòa Nhã, dù không nhìn thấy mặt của cô thì cũng không cần nghi ngờ đó chính là cô.
Tiêu Mặc Vân gật đầu một cái với Thượng Quan Ngưng, sau đó trực tiếp bế Tiêu Hòa Nhã vào chỗ ngồi phía sau xe. Chính minh đi tới chỗ ghế lái rực tiếp lái ôtô rời đi.
"Lão đại, giống như cơ thể của cô bé không thoải mái, sắc mặt trắng bệch đấy!" Đại Nhị nói với Thượng Quan Ngưng, chuyện xảy ra ngày đó, anh và ba người kia đang ở cách đó không xa, tất nhiên anh hiểu nguyên nhân lão đại tức giận, thế nhưng anh lại luôn cảm thấy cô bé bị ép buộc cho nên mới làm thế, có thể là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, lão đại không nhìn ra thế nhưng anh có thể hiểu tình cảm của cô bé đó với lão đại không thể là giả, mà tình cảm của lão đại với cô bé đó cũng không phải giả, chỉ là. . . . . . Đại Nhị nhìn phòng học lớp mười một ban một một chút, hai mắt nheo lại, cái người Đông Phương Lỗi kia nhất định là mấu chốt của vấn đề.
"Lão đại!" Đại Nhị hồi hồn, nhìn lão đại mình sững sờ nhìn chằm chằm phương hướng chiếc xe thể thao biến mất, trong lòng không khỏi càng thêm tức giận. Rõ ràng là hai người thật tốt, thế nhưng biến thành như vậy. Đáng chết!
"Bảo bệnh viện chú ý cơ thể của cô ấy một chút!" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt nói.
"Vâng!" Đại Nhị gật đầu một cái, lúc này mới gọi điện thoại cho bệnh viện Hạ thị. Để cho bọn họ an bài thật kỹ. "Lão đại, anh vẫn tức giận cô bé sao?"
"Cái gì?" Thượng Quan Ngưng quay đầu lại, liếc xéo anh.
"Khẳng định lời của cô bé nói ngày đó không phải thật!" Đại Nhị có chút sốt ruột, mặc dù rất không muốn gọi cô bé kiêu ngạo kia là chị dâu, nhưng lại không có người nào khác thích hợp hơn, ai có thể khiến cho lão đại nhà anh có nhân tính như vậy?