Không một ai hoan nghênh cô?
Nghe anh hai nói những lời kia, toàn thân như bị từng cây kim sắc đâm vào, đâm thật sâu khiến lòng của cô thủng lỗ chỗ thành trăm mảnh.
Nơi đó thật là đau, đau quá.
Chuyện này tại sao lại phải trở nên phức tạp như vậy, tại sao chứ?
Một lát sau, cô lại nắm tay của Bạch Duệ Thần mặt tái nhợt, suy yêu vô lực nói: “ Anh hai, em không tin ba mẹ thật sự không cần em nữa, từ nhỏ đến lớn, em chính là hòn ngọc quý trên tay càu nhà họ Bạch, bọn họ không quan tâm đến em, em không tin đâu, anh dẫn em về nhà, dẫn em đi gặp ba mẹ, có được hay không?”
“Tiểu Cúc…”
“Có được hay không?”.Bạch Tử Cúc kích động hỏi đi hỏi lại, nước mắt không cầm được mà rơi xuống như mưa.
Bạch Duệ Thần đau lòng, muốn đưa tay tới ôm cô, lại bị cô gạt ra, cố gắng khống chế: “ Bọn họ không phải hiểu em rõ nhất sao? Tại sao lại không cần đến em nữa, em là con gái duy nhất của họ mà, anh hai, anh nói cho em biết đi, tại sao, thật chẳng lẽ là do em làm hỏng hôn lễ của anh cả,nên thật sự quy kết rằng em yêu anh ấy sao?”.
“ Anh hai, nói cho em biết đi, nói cho em biết đi! Em không tin tưởng ba mẹ không cần em nữa, em không tin, em không tin…”
“Tiểu Cúc, Tiểu Cúc, em tỉnh táo lại đi, tỉnh táo một chút đi có được hay không?”
“Anh bảo em làm sao có thể bình tĩnh được, ba mẹ đã không còn cần em nữa, thì bình tĩnh như thế nào được, nếu em không ngăn cản, bọn họ chắc chắn mắc mưu, sẽ bị Vương Gia Nhĩ và Hàn Minh Tuấn hãm hại, anh hai, để cho em về nhà đi, cho em về đi mà.”
Nhìn giáng vẻ giãy giụa của Bạch Tử Cúc, Bạch Duệ Thần không khỏi đau lòng, mạnh mẽ ôm lấy vai cô, khổ sở nói lên một câu: “Bạch Tử Cúc, em không phải là con gái ruột của cha mẹ đâu, vì thế bọn họ mới không cần em nữa, em đã nghe rõ chưa? Em không phải là con gái ruột của nhà họ Bạch đâu.”
Bạch Duệ Thần vừa nói dứt lời, cả thế giới trước mắt Bạch Tử Cúc nhất thời giống như bị oanh tạc, trong nháy mắt lập tức liền nổ tung.
Cô không phải là con gái ruột của cha mẹ? Cô không phải là ruột thịt nhà họ Bạch?
Làm sao có thể?
Cô không tin, mờ mịt nhìn chằm chằm Bạch Duệ Thần :“ Anh gạt em có đúng hay không? Nhất định là anh đang gạt em rồi, có đúng không?”
Thấy cộ lại muốn kích động, Bạch Duệ Thần liền ôm cô vào lòng, khan khan đau đớn nói: "Anh không lừa em đâu, chuyện này, lúc anh 15 tuổi trong lúc vô tình đứng ở cửa phòng của ba mẹ nghe được chính miệng bọn họ nói."
"Bởi vì ông nội vẫn muốn có một cô cháu gái, mà ba mẹ lại không có cách nào, cho nên, ông nội mới bảo ba mẹ đi đến viện mồ côi xin một bé gái về nuôi."
“Trừ anh, ba mẹ, ông nội thì không có ai biết em không phải là con cháu ruột của nhà họ Bạch cả.”
“ Bởi vì ông nội có chủ trì, cho nên em mới chính là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Bạch, chẳng lẽ em không cảm giác được sao? Kể từ sau khi ông nội qua đời, cha mẹ cũng rất ít quan tâm đến em, rất ít quản chuyện của em.”
Bạch Tử Cúc nghe anh phân tích liền ngây người, sửng sốt.
Trong đầu vẫn quanh quẩn câu kia của Bạch Duệ Thần, cô không phải con gái ruột của ba mẹ, cô được họ mang về từ viện mồ côi.
Cô không phải là ruột thịt của nhà họ Bạch.
Hoá ra là ... Cô cũng chỉ là một đứa cô nhi.
Tại sao?
Tại sao vào lúc này lại để cho cô biết sự thật?
Tử Cúcnghẹn ngào, trái tim như bị bóp chặt, như muốn vỡ tung.
Thật là đau, mặt đau, lòng đau, toàn thân đều đau.
Cô khó chịu xụi lơ ở trong ngực Bạch Duệ Thần, nước mắt chảy khô, tâm cũng bể nát rồi.
Cuối cùng, chẳng khác gì một bức tượng gỗ ngây ngốc không có sinh mạng, cũng không nhúc nhích.
Ông trời ơi, tại sao người lại muốn hành hạ con như vậy?
Gả cho một người đàn ông, ba năm sống trong cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, nhận lấy biết bao khuất nhục, hành hạ, thật vất vả mới trọng sinh trở lại, không nghĩ tới kết cục lại như thế này, rốt cuộc thân phận thật của cô đã được phơi bày, đúng là quá phũ phàng mà.
Chung quy lại, cô đã lảm gì sai mà tại sao ông trời cứ muốn hành hạ cô như thế chứ?
Tại sao?