Thương thế của Bạch Tử Cúc không đáng ngại, chỉ cần cầm máu là không có vấn đề gì, tuy nhiên bác sĩ cũng đã dặn, đợi sau khi cô tỉnh lại, nên giảm bớt nói chuyện, dù sao vùng thương tổn là ở cổ, lúc nói chuyện sẽ làm cho miệng vết thương nứt ra.
Hàn Minh Tuấn chăm chú nghe bác sĩ dặn dò, vẫn luôn ngồi ở bên cạnh trông chừng cô.
Lúc tổ chức hôn lễ, anh đi ra ngoài tìm cô, lại không nghĩ tới, cô đã ở trong hội trường, thậm chí còn lấy tính mạng của mình ra để bức bách Bạch Chấn Hưng.
Chuyện như vậy, cũng không biết sẽ bị giới truyền thông nói thành cái dạng gì.
Nhìn người con gái đang nằm thiêm thiếp trên giường, Hàn Minh Tuấn lại nghĩ đến sự cố chấp của cô, nghĩ đến những lời chửi mắng của người chung quanh, nghĩ đến một cái tát kia của Bạch Chấn Hưng, nếu nói không đau lòng đó là giả.
Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt sưng đỏ, tim, chợt đau đớn từng trận.
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác đẩy ra.
Hàn Minh Tuấn quay đầu lại, liền thấy người nhà họ Bạch lục tục đi vào.
"Con bé thế nào rồi?", Bạch Tu Văn vội đi tới hỏi.
"Không có chuyện gì, có điều chảy máu quá nhiều, nghỉ ngơi mấy ngày là không sao rồi.". Hàn Minh Tuấn liền nói.
Nghe anh nói như thế, những người khác mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Chấn Đại ở bên cạnh tức giận đến nỗi khuôn mặt già nua trở nên xanh mét, nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Cúc vẫn còn đang hôn mê, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Thật là càng ngày càng không ra gì, mặt mũi của nhà họ Bạch chúng ta cũng bị nó làm cho mất hết."
Triệu Thục Hoa cũng đi tới, nhìn Bạch Chấn Đại cự nự: "Đều là tại ông làm hư nó hết, chắc bây giờ không chừng có bao nhiêu người cười thầm ở sau lưng chúng ta đâu!"
"Tôi làm hư?" Bạch Chấn Đại nhìn vợ chằm chằm chất vấn: "Con gái là do bà nuôi, tôi còn chưa tìm bà tính sổ, hôm nay nó lại biến thành cái dạng này, bà còn dám nói là do tôi chiều hư nó hay sao?"
"Đúng, đúng thế đều do tôi không biết dạy hảo, chỉ có công nuôi không có công sinh, tôi lúc đầu lẽ ra không nên..."
Ý thức được lời của mình có phần hơi quá, Triệu Thục Hoa vội vàng ngậm miệng, oán hận nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Cúc rồi nói tiếp: "Dù sao bất kể thế nào, đứa con gái này, tôi không cần, các người ai muốn làm gì thì làm.".
Nói xong, liền đi thẳng ra cửa không quay đầu lại.
Bạch Chấn Đại cũng giống vậy, giận đến dựng râu trợn mắt nói: "Hàn Minh Tuấn, nó bây giờ là người của con, sau này nhớ trông nom nó cho tốt, tôi đây cũng không có đứa con gái như vậy, bảo nó vĩnh viễn đừng bước vào nhà họ Bạch nữa, tức chết tôi rồi."
Bạch Chấn Đại nói xong, liền giận dữ xoay người rời đi.
Cuối cùng chỉ còn dư lại Bạch Duệ Thần, Bạch Tu Văn, cùng với Trác Quân ở bên cạnh.
Rất nhiều lần, Trác Quân cũng muốn tiến lên, nhưng tên Hàn Minh Tuấn kia so với anh lại sớm hơn một bước.
Bọn họ là vợ chồng, anh cũng biết rõ điều đó, cho nên mỗi một lần, cũng chỉ có thể đứng lẳng lặng một mình ở trong góc, thật sâu đưa mắt nhìn cô.
Trong lòng lại âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần, Tử Cúc, em sẽ không có chuyện gì, em sẽ không có chuyện gì đâu.
"Có biết bên ngoài bàn tán thế nào không?" Bạch Tu Văn nắm lấy tay Tử Cúc, đau lòng thiếu chút rơi nước mắt.
"Bọn họ nói, Tiểu Cúc yêu anh cả!" Bạch Tu Văn mím môi rồi lắc đầu tự trả lời: "Sẽ không, sẽ không."
Rồi anh nhìn về phía Hàn Minh Tuấn nói: "người con bé thích nhất là cậu, hai người lại là vợ chồng, vậy cậu có biết tại sao con bé lại muốn làm như vậy không?"
Hàn Minh Tuấn nhíu mày, ánh mắt vẫn khóa chặt ở trên gương mặt tái nhợt của Bạch Tử Cúc, mỗi một lần nhìn gò má sưng đỏ kia của cô, tim của anh lại dấy lên từng trận đau nhức.
Anh thật hối hận, tại sao bản thân lại không bảo vệ cô cho tốt, tại sao lại để cho Bạch Chấn Hưng đánh cô.
Anh thống hận mình, tại sao lại vẫn do dự không dứt khoát khi sống ở bên cô.
Thật ra thì, làm sao anh không biết nguyên nhân cô làm như thế chứ? Chẳng qua là, anh khó có thể nói thẳng ra với những người này.
"Tất cả về đi thôi, cô ấy đang cần an tĩnh nghỉ ngơi." Hàn Minh Tuấn né tránh câu hỏi của Bạch Tu Văn, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Mà Bạch Tu Văn cũng không phải là người truy cùng đuổi tận dây dưa không dứt, nếu em rể đã quyết định không nói, hoặc cũng có thể là cậu ta không biết, anh cũng không hỏi nhiều nữa, liền đứng dậy rời đi.
Lúc Bạch Tử Cúc tỉnh lại, đã là xế chiều của ngày hôm sau.