''Hôm nay em sắp trở thành cô dâu của người khác.'' Vương Gia Nhĩ khổ sở cười một tiếng, đi lên trước đứng ở trước mặt Hàn Minh Tuấn: "Anh chịu đến đây rồi. Nếu như anh đã chịu đến vậy thì bây giờ hãy dẫn em đi đi."
Ánh mắt của cô ta như câu hồn đoạt phách, thâm tình nhìn Hàn Minh Tuấn chằm chằm, phảng phất như đang dùng pháp thuật gì đó để mê hoặc người đàn ông này.
Tay của cô ta, kìm lòng không đặng đưa tới, nắm chặt lấy tay của anh.
Đáng tiếc, mức độ tự chủ người đàn ông này cực kỳ mạnh, cho dù là yêu tinh cũng khó có thể mê hoặc được.
Anh không để lại dấu vết rút tay ra, lui về phía sau mấy bước giữ một khoảng cách nhất định: "Chị dâu, xin tự trọng."
Hai tiếng chị dâu này, khiến cho con tim của Vương Gia Nhĩ vỡ tan.
"Tuấn...!". Vẻ mặt của cô ta như đưa đám, tiến lên ôm lấy cổ anh: "Anh đừng như vậy, em biết trong lòng anh rất quan tâm, cũng rất hận em, cũng không biết tại sao em lại biến bản thân mình thành bộ dạng thế này. Em cũng rất hối hận, nếu không, bây giờ anh hãy dẫn em đi đi, chúng ta lập tức rời khỏi đây, đi đến một nơi không có ai quen biết, cả đời này, bình bình đạm đạm sống cuộc sống thuộc về hai chúng ta, có được hay không?"
Lần thứ hai, Hàn Minh Tuấn lạnh nhạt đẩy cô ra, trên gương mặt tuấn tú không có nửa điểm dư thừa nào.
"Trước đây, tôi đã nói với em rất rõ ràng, nếu như em đã lựa chọn làm vợ của người khác vậy thì sau này, hãy cùng với người đó sống cho thật tốt đi!"
Nói xong anh liền xoay người quả quyết bước đi, trong khoảnh khắc đó Vương Gia Nhĩ lại chạy đến ôm chầm lấy anh từ phía sau.
"Không muốn, Tuấn, em biết là em sai lầm rồi, anh đừng như thế mà, hiện tại em đã hối hận rồi, em không muốn gả cho Bạch Chấn Hưng nữa, em cũng không muốn báo thù nữa, anh dẫn em đi đi, dẫn em đi có được hay không?"
Anh lạnh lùng đứng đó, gạt vòng tay đang ôm ngang hông mình ra, rồi xoay người, mặt không chút biểu tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc như hoa lê đái vũ, chậm rãi nói: "Gia Nhĩ, không phải tôi không cho em cơ hội, nhưng em lại không biết quý trọng, nếu đã lập gia đình, thì nên sống với nhau cho tốt!"
Vương Gia Nhĩ lảo đảo đứng không vững, kinh ngạc nhìn người đàn ông tuyệt tình trước mắt, vô cùng tuyệt vọng.
Cảm thấy giữa bọn họ, không thể quay về như trước kia được nữa.
Cô ta cho là, người đàn ông này yêu mình, chuyện gì cũng sẽ tán thành vô điều kiện.
Thế nhưng lần này, cô ta đã quá ngây thơ rồi.
Ngây thơ cho là, nếu mình gả cho người khác, sau khi báo được thù, quay trở về anh vẫn sẽ chấp nhận cô ta.
Đột nhiên vào giờ khắc này, Vương Gia Nhĩ cảm giác tâm của mình bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, tim như vỡ ra thành từng mảnh.
Loại đau đớn này, như khoét tâm cắt phổi, cực kỳ bi thương.
Mà Hàn Minh Tuấn lại hoàn toàn không quan tâm đến cảm thụ của cô ta, sải bước đi ra cửa.
"Có phải anh đã yêu Bạch Tử Cúc rồi hay không?"
Sau lưng, truyền đến tiếng chất vấn khàn khàn của Gia Nhĩ .
Hàn Minh Tuấn dừng bước, nhưng không quay đầu lại, cũng không trả lời câu hỏi này của cô ta, chẳng qua chỉ khựng lại trong giây lát, cuối cùng vẫn dứt khoát quyết tuyệt mở cửa đi ra ngoài.
Anh vừa mới đi khỏi, Vương Gia Nhĩ liền vô lực xụi lơ ở trên ghế, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tan rã.
Lần đầu tiên, cô ta chân chính được nếm thử tư vị mất đi là như thế nào.
Loại cảm giác này, cô ta không hề thích chút nào, một chút cũng không.
Tử Cúc!
Bạch Tử Cúc !
Cô ta nắm chặt quyền, cắn răng nghiến lợi gọi tên Duẫn Nặc, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hận ý sâu đến tận xương tủy, hận không thể băm vằm người con gái kia ra thành trăm mảnh.
Tôi nhất định, nhất định sẽ làm cho cô nếm thử cảm giác mất đi người thân thống khổ như thế nào.
Bạch Tử Cúc, tôi không cho phép cô đoạt lấy người đàn ông của Vương Gia Nhĩ này, tôi không cho phép.
Tôi nhất định sẽ làm cho gia đình cô nhà tan người mất, nhất định sẽ đoạt lại Hàn Minh Tuấn từ trong tay của cô.
Cô cứ chống mắt lên mà chờ xem.