Bạch Tử Cúc quay trở lại xe, nhìn hai người vẫn đang chụp ảnh cưới bình thường cách đó không xa, trong lòng cực kỳ trầm muộn, vô cùng khó chịu.
Không biết từ lúc nào, Hàn Minh Tuấn cũng đã leo lên xe ngồi theo, rồi đưa cho cô một chai nước uống.
Cô liếc anh một cái, không nhận.
Hàn Minh Tuấn có chút lúng túng, khuôn mặt vui vẻ khác thường: "Có một số việc, qua là đã qua, nếu như em cứ cố gắng cưỡng bách người khác phải tin tưởng vào một số chuyện không tồn tại, coi như có yêu thương em cỡ nào đi chăng nữa, cũng sẽ ghét em thôi."
"Cứ như hiện tại, em sống tốt, mọi người cũng vui vẻ, đang yên đang lành, gió êm sóng lặng, em cần gì phải gắng sức đi khuấy cái hồ nước này nổi sóng mãnh liệt làm gì, em cứ nghĩ kỹ lại đi?"
Cô biết rõ anh đang đề cập đến cái gì, hoặc giả như chuyện mới vừa rồi, anh đã nhìn thấy, cho nên vào lúc này mới chạy tới đây hả hê nói kháy sao?
Người đàn ông này, thật quá hèn hạ.
Bạch Tử Cúc hung dữ nhìn anh chằm chằm nói: "Một ngày nào đó, tôi sẽ để cho bọn họ nhìn thấy rõ ràng, hừ!".
Hàn Minh Tuấn vừa cười, vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt đang tức giận hằm hằm của người con gái trước mắt, anh còn ân cần cầm một cái quạt lên quạt cho cô: "Anh chờ em, chờ em để cho mọi người nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi chân tướng."
Nhìn bộ dạng phách lối của người kia, Tử Cúc giận đến nghiến răng.
Cô liền đẩy anh xuống xe: "Anh đi xuống mau.".
Anh nào có nghe theo, chỉ quay đầu lại hỏi cô: "Em muốn làm gì?"
"Tôi phải đi về, anh mau xuống xe, ở cùng với anh, tôi buồn bực đến phát điên mất."
"Đó không phải là buồn bực đến phát điên, mà là nhịp tim đang đập rộn ràng, điều này chứng minh trong lòng em ít nhất còn có anh, ngoan ngoãn đừng bướng bỉnh, anh sẽ lái xe, chở em đi hóng gió."
Anh nói xong, bất chấp tất cả, lập tức liền từ chỗ ngồi kế bên tài xế trèo qua ôm lấy Bạch Tử Cúc, ngồi vào chỗ của cô.
Còn chưa kịp phản ứng, cô liền bị anh ôm phắt lên trên đùi, tư thế này muốn có bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu.
"Này, anh làm cái gì vậy?”, cô quay đầu lại, lập tức va phải sống mũi tuấn tú của anh, hai người chăm chú nhìn nhau, không khí khẩn trương mà ấm áp.
"Em thật là thơm!" Hàn Minh Tuấn tham lam ngửi mùi hương trên người của Bạch Tử Cúc, rồi sau đó dịu dàng hôn lên má cô một cái, cười nói: "Cứ như vậy, đừng động, chúng ta đi hóng gió."
"Anh, anh vô sỉ, trời nóng như vậy, làm sao tôi ngồi thế này được, anh mau buông tay, tôi muốn xuống."
Cô dám cam đoan, nếu không nhanh chóng đi xuống, cách xa anh ta ra, thì rất có thể người đàn ông này sẽ ăn cô sạch sẽ không chừa một mảnh vụn nào.
Anh thật xấu, từ trước đến giờ vẫn luôn khi dễ cô như vậy.
"Em mà cử động nữa, thì anh không thể bảo đảm sẽ không có hành động gì đối với em đâu đấy, nghe lời, ngoan ngoãn ngồi yên đi.". Anh lại hôn lên mặt cô một cái nữa, rồi sau đó mới khởi động xe lái đi.
Xe chạy thẳng đến chỗ Bạch Chấn Hưng cùng với Vương Gia Nhĩ đang chụp hình, anh dừng xe lại, sau đó thò đầu ra nói: "Anh cả à, hai người cứ từ từ chụp, Tử Cúc hơi đau đầu, nên em đưa cô ấy về trước."
Vương Gia Nhĩ nghe anh nói vậy liền quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy tình cảnh trong xe, Tử Cúc đang ngồi trên đùi của Hàn Minh Tuấn, mặt nhất thời cau lại, cắn răng uất hận nhìn người đàn ông nào đó chằm chằm.
Nhưng Hàn Minh Tuấn cứ như không nhìn thấy cô ta vậy, tiếp tục cười nói với Bạch Chấn Hưng.
Bạch Chấn Hưng đưa mắt nhìn Tử Cúc, thấy em gái đang vùi đầu trong ngực chồng, liền cười khổ gật đầu đáp: "Đi đi, chắc con bé bị cảm nắng rồi, mang nó đến bệnh viện khám thử xem."
"Vâng, vậy chúng em đi trước đây, gặp lại sau nhé.".
Sau khi vẫy tay từ biệt, chiếc xe lại nổ máy, dần dần đi khỏi vùng quê xanh tươi này.
Vương Gia Nhĩ nhìn theo chiếc xe kia, giận đến cắn răng nghiến lợi, nắm tay lại thật chặt.
Hàn Minh Tuấn à, nhất định là anh cố ý, anh cố ý diễn màn tình cảm ân ái, anh anh em em cho em xem đúng không.
Tại sao? Tại sao anh lại muốn làm như vậy?
Em biết anh không muốn em gả cho Bạch Chấn Hưng, nhưng em cũng có mối thù cần phải báo, anh có thể đừng quá ích kỷ hay không.
Tại sao chỉ có thể cho phép anh cưới cô ta, mà lại không cho phép em kết hôn với người khác?