Khi Cao Lễ Hành đến, Tô Bất Ngôn hơi kinh ngạc, anh vẫn luôn cho rằng ông xã trong miệng Lý Anh Ninh hẳn là nhân sĩ xã hội, tuy nói Cao Lễ Hành thoạt nhìn rất thành thục, nhưng vẫn có thể thấy được sự khác nhau.
"Ông xã, đây là bạn em, Tô Bất Ngôn. "Lý Anh Ninh giới thiệu Tô Bất Ngôn cho Cao Lễ Hành, phát hiện sai sai," Tao Tao anh và ông xã của em gọi tên của đối phương đi. "Rốt cuộc hai người kia xem bề ngoài, một chút cũng nhìn không ra Tô Bất Ngôn mới là lớn tuổi hơn, gọi anh cũng quá kỳ cục.
Cao Lễ Hành gật gật đầu với Tô Bất Ngôn, sau đó sờ sờ mặt Lý Anh Ninh, "Không phải nói chân đau à?"
"Đúng vậy, giờ còn đau đây." Nói là như vậy, biểu hiện của Lý Anh Ninh một chút cũng không giống đau, khuôn mặt nhỏ treo nụ cười tủm tỉm. Cao Lễ Hành nhìn cậu một cái, kéo cậu, "Về nhà lại nói."
Lý Anh Ninh vẫy tay với Tô Bất Ngôn, bảo anh đuổi kịp. Tô Bất Ngôn câu nệ đi ở một bên, Lý Anh Ninh biết anh không quen, cũng không dính ở bên người Cao Lễ Hành, mà trò chuyện với anh.
Đi vào nhà của Lý Anh Ninh và Cao Lễ Hành, Lý Anh Ninh đã bị Cao Lễ Hành đuổi ra phòng bếp, Lý Anh Ninh hết cách, đành phải đi tủ lạnh lấy mấy củ cà rốt ra gặm.
"Anh Anh, cậu cứ ăn sống như vậy sao?"
"Vâng, anh muốn ăn một củ không?" Lý Anh Ninh giơ ra một củ cho Tô Bất Ngôn.
"Không cần, cậu cứ ăn đi."
"Rất ngọt mà, sao mọi người lại không thích ăn chứ? "Lý Anh Ninh nói thầm, trong miệng cắn cà rốt cắn đến vang rốp rốp.
Cao Lễ Hành hôm nay đi siêu thị mua cá, Lý Anh Ninh vốn còn lo lắng Tô Bất Ngôn không thích ăn cá, kết quả anh nhìn đến bàn đồ ăn thì không dời mắt được, hai người kết phường chén sạch hai con cá, Cao Lễ Hành còn cười Lý Anh Ninh là sợ bị người đoạt đồ ăn mới ăn nhiều như vậy. Lý Anh Ninh vừa ợ vừa giơ chân đá hắn.
"Tao Tao, anh ở đâu? Em và ông xã đưa anh về." Lý Anh Ninh ban đầu muốn cho Cao Lễ Hành một mình đưa về là được, nhưng suy xét đến hai người họ mới quen biết không lâu, Tô Bất Ngôn lại là người sợ người lạ, vẫn là cùng đi tương đối tốt.
Tô Bất Ngôn theo bản năng cự tuyệt, Lý Anh Ninh biết anh sẽ như vậy, bất chấp tất cả đưa anh tới gara, nhét vào trong xe.
"Anh ấy à, phải cho người ép buộc anh." Lý Anh Ninh sờ sờ cằm, lại nói: "Nếu sau này bạn trai anh là người thân sĩ thì thật đúng là không được, anh nhún nhường anh ta nhún nhường, vậy chơi không vui. Vẫn là một con sói xám tới ăn anh sạch sẽ tương đối gọn."
Tô Bất Ngôn bị Lý Anh Ninh nói đến ngượng ngùng, lại cũng không phủ nhận, Lý Anh Ninh cười ý vị thâm trường.
Lý Anh Ninh ở chung cư riêng rất gần trường học, thầy cô trường học hầu hết đều ở trong tiểu khu này, Tô Bất Ngôn bảo Cao Lễ Hành dừng ở ngoài tiểu khu là được.
"Cẩn thận một chút nhé." Lý Anh Ninh dặn dò Tô Bất Ngôn.
"Anh biết rồi, cũng đã về đến nhà, hơn nữa giờ còn sớm như vậy." Tô Bất Ngôn cười cười, vẫy vẫy tay với hai người họ, sau đó xoay người vào tiểu khu, Lý Anh Ninh nhìn anh vào tiểu khu mới đóng cửa sổ xe lại.
Tô Bất Ngôn hôm nay tâm trạng cực tốt, trong miệng nhỏ giọng hát, chẳng qua vui vẻ này chỉ duy trì đến khi nhìn thấy người mới bước vào thang máy.
"Thầy Trang." Tô Bất Ngôn nhếch nhếch khóe miệng, nhỏ giọng chào hỏi.
Tô Bất Ngôn không được đáp lại, nhất thời có chút xấu hổ. Ngày thường anh cố tình xa cách Trang Thu Phẩm, Trang Thu Phẩm đều là ôn tồn nói với anh, làm cho anh đã xấu hổ lại khổ sở. Hiện giờ người ta không muốn phản ứng lại anh, anh lại hoảng hốt không kiềm chế được, thật là tự mình tra tấn mình.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, cắt đứt ý niệm sớm một chút, miễn cho về sau lún càng ngày càng sâu. Tô Bất Ngôn nhớ tới lời Lý Anh Ninh nói, âm thầm nhắc nhở bản thân, thầy Trang là người ôn nhu, đối với anh cũng chỉ là đối đãi với bạn bè bình thường, còn anh lại có ý tưởng không an phận, mới có thể hiểu lầm người ta.
Ám chỉ như vậy, Tô Bất Ngôn mới làm lòng mình dễ chịu chút.
Tô Bất Ngôn và Trang Thu Phẩm ở cùng tầng lầu, nhưng một người rẽ phải ở hàng hiên, một người rẽ trái. Tô Bất Ngôn do dự một lát, lúc rẽ vào vẫn nói tạm biệt với Trang Thu Phẩm, lại không nghĩ rằng mới vừa xoay người đã bị người ta giữ chặt.
Tô Bất Ngôn không chuẩn bị, Trang Thu Phẩm chỉ thoáng dùng sức anh đã ngã vào trong lồng ngực người ta.
"Thầy Trang?" Tô Bất Ngôn kinh ngạc nhìn Trang Thu Phẩm, kinh ngạc quá mức ngược lại làm anh không để ý tới tư thế ái muội hiện giờ.
Khuôn mặt bình thường treo tươi cười ôn nhu của Trang Thu Phẩm lúc này đen kịt một mảnh, hắn lôi kéo Tô Bất Ngôn đi vào chung cư của mình.
Tô Bất Ngôn theo bản năng muốn tránh ra, đổi lấy lại là Trang Thu Phẩm càng thêm dùng sức giam cầm. Trong lòng anh hơi sợ hãi, loại không khí kì quái này làm anh sinh ra ý nghĩ kì quái, nhưng sự thật là Trang Thu Phẩm không thích đàn ông làm anh cảm thấy mình chỉ là miên man suy nghĩ.
Bị Trang Thu Phẩm ấn ở trên sô pha, Tô Bất Ngôn vẫn luôn bồn chồn, cái loại ý nghĩ vớ vẩn này càng ngày càng kịch liệt, anh há miệng, một hồi lâu mới nói thành lời. "Thầy Trang, anh...... Anh sao thế?"
Trang Thu Phẩm đè ở trên người Tô Bất Ngôn, khoảng cách hai người gần như vậy làm tim Tô Bất Ngôn đập không ngừng. Đầu anh đã là một mảnh hồ dính, kết quả vào lúc mấu chốt này, anh cảm giác được tay Trang Thu Phẩm sờ tới mông anh.
Mông Tô Bất Ngôn vừa tròn vừa căng, được bọc trong quần jean, vẽ ra đường cong mê người. Hôm nay anh đi ra ngoài lại chỉ mặc một cái áo sơmi, eo ở phía dưới như ẩn như hiện, ở trong mắt người có tâm quả thực chính là cảnh đẹp, đây cũng như là dụ dỗ lưu manh hôm nay trêu chọc anh.
Tô Bất Ngôn còn chưa thể xoay người, cái tay phía sau kia đã bắt đầu tác quái. Trang Thu Phẩm hung hăng xoa mông anh, Tô Bất Ngôn kêu một tiếng sợ hãi, muốn né tránh cái tay kia, lại bị người nắm eo. Trang Thu Phẩm khóa anh ở trong ngực, tay không ngừng xoa nắn mông Tô Bất Ngôn, bàn tay to lại bắt đầu xoa véo đùi mềm mại.
Tô Bất Ngôn tức muốn hộc máu, nhưng anh tay nhỏ chân nhỏ sao tránh được Trang Thu Phẩm, càng giãy giụa càng bị bắt nạt đến thảm, tức giận đến độ mắt cũng đỏ.
Trang Thu Phẩm ngừng lại, một cái tay khác xoa xoa khóe mắt Tô Bất Ngôn, "Ủy khuất?"
Thanh âm trầm thấp làm eo Tô Bất Ngôn lại mềm chút, anh thầm mắng mình không tiền đồ, lại quay đầu hung tợn trừng Trang Thu Phẩm, "Anh cái đồ lưu manh! Anh mẹ nó muốn làm cái gì? Muốn cưỡng gian tôi à! Anh thấy tôi thì cương? Anh đã quên anh còn có bạn gái à? Cặn bã! "Bộ dáng này thật ra có vài phần giống với anh lúc ở trong game, nhưng ai biết trong lòng anh khổ thật sự, mỗi một câu nói đều là đánh mặt mình thọc dao vào lòng mình, nói xong lời cuối cùng đã là mũi chua xót, nước mắt hai hàng, thiếu chút nữa thì gào khóc.
Trang Thu Phẩm nhăn mi, hắn ngày thường ôn nhu với người, nhưng như bây giờ trầm mặt lại cũng càng thêm dọa người.
"Ai nói tôi có bạn gái? "
Tô Bất Ngôn ngây ngẩn cả người, anh ngây ngốc nhìn Trang Thu Phẩm, hốc mắt đỏ bừng chóp mũi cũng đỏ rực, quả nhiên là con thỏ.
"Nhưng...... Chính là cô gái vẫn luôn chơi game với anh nói cô ấy là bạn gái của anh mà." Tô Bất Ngôn nấc, thút tha thút thít nói một câu hoàn chỉnh.
"Nó là em họ của anh." Trang Thu Phẩm nhăn mày càng chặt, hiển nhiên là nghĩ tới chuyện khác, Tô Bất Ngôn không phát hiện, giờ lòng anh toàn là chuyện Trang Thu Phẩm không có bạn gái, cho nên chờ đến khi anh hậu tri hậu giác phát hiện ý tứ trong lời nói của Trang Thu Phẩm thì sợ tới mức ngừng khóc.
"Anh biết tôi là ai à?"
"Ai? Đồng nghiệp Tô Bất Ngôn hay là Tao Tao quyến rũ anh trong game?" Trang Thu Phẩm cố ý nói.
Tô Bất Ngôn trừng lớn mắt, chờ anh tiêu hóa xong chuyện này, đột nhiên xoay người lại, vòng lấy cổ Trang Thu Phẩm khóc lớn.
"Anh làm tôi sợ muốn chết, anh đồ khốn chết tiệt!"
Rõ ràng là cậu nhóc này trêu hắn trước, chờ hắn động tâm lại xa cách với hắn, không đợi hắn hiểu rõ là thế nào đã xóa hắn. Cũng may hắn đã chú ý trước, theo manh mối tìm được người, rõ ràng anh đã nhận ra hắn còn làm bộ không quen biết, hôm nay chạy ra, không nhận điện thoại không nói, ngay cả tin nhắn cũng chỉ nhắn lại một nửa.
Trang Thu Phẩm càng nghĩ càng bất đắc dĩ, lại chỉ có thể ôm lấy bảo bối cẩn thận an ủi.
Khóc xong Tô Bất Ngôn cũng an tĩnh, chui vào trong lòng Trang Thu Phẩm giả chết.
"Xin lỗi." Một lát sau Tô Bất Ngôn giật giật, sau đó nhỏ giọng xin lỗi, "Em cho rằng trêu chọc phải thẳng nam, anh lại có bạn gái, cho nên em...... "
"Thẳng nam còn bị em trêu vào tay?" Trang Thu Phẩm cũng dở khóc dở cười, "Em không dùng biến âm nói chuyện với anh, nếu anh không có hứng thú với đàn ông sao có thể bị em quyến rũ."
Nói đến chuyện này, Lý Anh Ninh cũng hiểu lầm. Cậu cho rằng Tô Bất Ngôn lúc quyến rũ Trang Thu Phẩm mới phát hiện đối phương là thẳng nam, còn động tâm với người ta. Trên thực tế hai người đều bắt đầu ái muội, kết quả mọc ra một cô bạn gái. Tô Bất Ngôn hoảng, dứt khoát nghe Lý Anh Ninh nói, dao sắc chặt đay rối, cuối cùng làm Trang Thu Phẩm không thể hiểu được.
Tô Bất Ngôn cũng cảm thấy đầu óc mình nhúng nước, cũng may giờ đã giải quyết hết rồi.
Tô Bất Ngôn đang đắm chìm ở trong tâm tình may mắn và hạnh phúc, lại cảm giác được tay Trang Thu Phẩm lại đặt ở trên mông anh, lần này càng sâu, trực tiếp thăm dò vào trong quần, bàn tay tiếp xúc thân mật với mông thịt.
"Anh......" Tô Bất Ngôn vừa sợ vừa thẹn, anh lắc mông muốn đứng lên, rồi lại bị Trang Thu Phẩm đè lại, hai tay Trang Thu Phẩm cũng đặt ở trên mông anh, đầu tiên là lôi kéo ra ngoài, lại xô đẩy đến một chỗ, căng giãn vừa phải mà vuốt ve. Tô Bất Ngôn nằm trên sô pha, đầu tiên là cắn môi dưới chịu đựng, sau lại xụi lơ mặc Trang Thu Phẩm đùa bỡn.
Một quãng thời gian như vậy, Trang Thu Phẩm đã sớm thăm dò tính tình của Tô Bất Ngôn, biết biểu tình nào của anh mới là tức giận, biểu tình nào là ngầm đồng ý. Còn đúng là ứng theo lời nói lúc trước của Lý Anh Ninh, ở trên giường thật đúng là Trang Thu Phẩm phải thô bạo một ít mới được.
"Tao bảo bối, nhếch mông lên."
Tô Bất Ngôn bị một tiếng này của Trang Thu Phẩm làm cho đỏ cổ, anh vào lúc này mới cảm thấy tên ở trong trò chơi của mình thật là thẹn đến không chịu được.
Tô Bất Ngôn hồi thần, Trang Thu Phẩm lại đã giơ tay lên, đánh mông anh một cái.
Trang Thu Phẩm không dùng sức, tiếng lại rất thanh thúy, Tô Bất Ngôn thở hổn hển một tiếng. Trang Thu Phẩm khống chế lực độ, lại đánh vài cái lên mông anh.
"A......" Tô Bất Ngôn nửa nằm xuống sô pha, anh thế mà từ chỗ bị đánh có cảm giác kì quái khó nhịn. Trang Thu Phẩm ôm thân trên của anh trong lồng ngực, tiếp tục nhẹ nhàng đánh mông anh, thẳng đến chỗ Tô Bất Ngôn bị đánh đã hồng lên thì hắn mới dừng tay.
Tô Bất Ngôn cho rằng khổ hình như vậy đã dừng lại, bắp đùi anh run run, đằng trước cũng nửa cương. Anh không ngừng cảm nhận được khoái cảm khi bị người đánh mông, còn bởi vậy mà cương cứng, đây thật là việc khó tin nhất.
Nhưng Tô Bất Ngôn chưa kịp đứng dậy, Trang Thu Phẩm lại giơ tay lên, tiếp tục đánh mông anh. Sức lực lần này lớn hơn lần vừa rồi, âm thanh cũng vang hơn, Tô Bất Ngôn mỗi một lần rên rỉ đều cao hơn so với lần trước, đáy lòng anh dâng lên một loại cảm giác khó tả. Ngón chân Tô Bất Ngôn cuộn lên, thân thể cũng cuộn thành một đoàn, Trang Thu Phẩm đánh càng nhiều, mỗi một lần đều đánh ở một chỗ, trong cổ họng Tô Bất Ngôn phát ra tiếng khóc nức nở, người cũng vặn vẹo lên.
"Ngoan, bảo bối nhịn một chút. "Trang Thu Phẩm cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu Tô Bất Ngôn, hắn ngừng một hồi, chờ Tô Bất Ngôn điều chỉnh tốt hô hấp mới lại tiếp tục đánh hai bên mông thịt, phân tán như vậy làm Tô Bất Ngôn dễ chịu một ít.
Tô Bất Ngôn chưa từng nghĩ tới mình sẽ bởi vì bị người khác đánh mông mà cảm thấy hưng phấn, thậm chí là bởi vì thế này mà cao trào. Trang Thu Phẩm thậm chí chưa đụng tới dương v*t của anh, anh cũng đã bởi vì mấy đánh mà bắn.
Tô Bất Ngôn khóc đến người cũng run lên, Trang Thu Phẩm ôm anh ngồi dậy, bàn tay to còn lót ở dưới mông anh.
"Sướng không?"
"Anh là đồ lưu manh." Tô Bất Ngôn mềm như bông lên án, chỉ tiếc lên án như vậy căn bản không có tác dụng, Trang Thu Phẩm nhéo nhéo mông anh, anh cũng chỉ có thể đầu hàng.
"Bảo bối, anh còn chưa thật sự lưu manh." Trang Thu Phẩm cười nói.
Tô Bất Ngôn nghẹn lời, mông anh giờ vẫn nóng rát một mảnh.