Sau khi nghe Hứa Hoán giải bày, Hứa mạch không nói gì cả. Hắn không phải Lâm Du, cũng khôngmuốn can thiệp vào quyết định của cô.
Từ phòng Hứa Mạch đi ra,Hứa Hoán thiệt ấm ức. Cậu không nghĩ tới anh họ sẽ say mê và coi trọngLâm Du đến vậy. Ôi... Người xui xẻo tiếp theo lại là cậu rồi!
Có một người còn thê thảm hơn Hứa Hoán, đó là Chu Tuyền.
Ở Chu gia, địa vị của hắn vốn thấp nhưng nhờ có Chu Đáo bảo vệ, Chu Tuyền được sống trong an nhàn một thời gian dài. Sâu xa hơn, so với Chu Lăngthì hắn được ông ta quan tâm nhiều hơn.
Nhưng mà hiện giờ, ở Chugia, Chu Tuyền đã không còn vững như trước. Mặc dù Hứa gia không làm gìcả nhưng Chu gia không dám có một giây mất cảnh giác. Mà kẻ đầu sỏ gâyra lại là Chu Tuyền. Đến Chu Đáo cũng không thể nào hiểu được sự hồ đồcủa hắn, dù ông có ý muốn bao che cho hắn nhưng đành lực bất tòng tâm.
”Cha, thật sự con không cố ý. Con không muốn cha bận tâm lo lắng, cho nênmới...” Chu Tuyền xấu hổ cúi đầu đứng trước mặt của Chu Đáo: “Mặc dù Bác Dương không bằng Chu thị, nhưng ít ra cũng có chỗ đứng và danh tiếng.Con không nghĩ...”
Ông vô cùng tức giận. Nhưng nhìn thấy bộ dạng ủ rũ cúi đầu giải thích của hắn, ông chẳng thể phát tác lửa giận.
Chu Lăng là con của ông, Chu Tuyền cũng vậy. Tài sản của Chu gia không nhất thiết phải để lại hết cho Chu Lăng, hắn cũng có một phần. Người cha như ông đã cố hết sức tranh giành cho hắn, cớ vì sao hắn lại dính vàochuyện tranh giành tài sản thế này?
”Cha, thật xin lỗi. Con biết lỗi rồi, sẽ không có lần sau.” Thấy con mình đã thật lòng nhận sai, ông không đành lòng khiển trách tiếp.
”Mọi chuyện đã thế này, giờcon có nói gì cũng vô dụng. Nghĩ cách giải quyết cho êm xui chuyện nàymới là điều quan trọng.” Suy nghĩ một lúc, ông hỏi tiếp: “Con với Lâm Du đã xảy ra chuyện gì? Hờn anh giận em?”
”Con thật tình không biết rốt cuộc Tiểu Du muốn thế nào. Rõ ràng lúc trước còn vui vẻ, giờ lạigiận lẫy...” Hắn cũng rất bất đắc dĩ. Lúc trước mặt dù không yêu say đắm nhưng cô đã chấp nhận hôn sự này. Ai có thể ngờ bây giờ cô lại trở mặt.
”Nhưng Tiểu Du biết thân thế của con.” Nói đến đây, sắc mặt hắn đen thui:‘‘Không biết ai đã nói cho cô ấy biết. Hình như cô ấy rất để ý chuyệnnày, đổi thái độ với con ngay.’’
”Y như cha đoán.” Sắc mặt ông khá khó coi, im lặng một hồi, ông thở dài: ‘‘Có lẽ chuyện này có liên quan đến Chu Lăng.’’
”Anh hai sao?” Chu Tuyền sững sốt, hắn không ngờ Chu Đáo lại hoài nghi Chu Lăng.
”Chu Lăng là cổ đông mới của giải trí Thiên Thần. Còn người ngồi vị trí tổng giám đốc là Lâm Du.” Ông rất bất mãn, người thọt sau lưng ông không aikhác lại là đứa con trai cả của mình.
”Cái gì?” Thật sự hắn không biết chuyện này. Gần đây bề bộn nhiều việc, bận bịu phủi sạch quan hệvới Lâm Nhất Thiến, rồi cả chuyện trong trường học, bận bịu suy tínhtrăm phương ngàn kế để vô tình gặp được Lâm Du.
‘‘Biết ngay con chẳng hay biết gì mà.” Chu Đáo lắc đầu, ngay lúc này, ông phải thừa nhận Chu Tuyền vẫn quá non nớt.
”Gần đây Chu Lăng có hành động rất lớn, chắc nó đã đứng cùng chiếntuyến với Lâm Du. Đã lên cùng một thuyền, nếu Lâm Du muốn biết, hiểnnhiên nó sẽ nói.”
Nghe những lời cha mình nói, Chu Tuyền sang tỏ. Thì ra, người đâm sau lưng hắn chính là Chu Lăng. Thù này hắn ghi, từnay về sau, hắn với Chu Lăng không đội chung trời.
”Con phảibiết, nó nhiều tuổi hơn con, tiền trong tay cũng nhiều hơn con. Bất quácon cứ yên tâm, thứ thuộc về con ai cũng không giành được. Cha tuyệt đối không để con chịu thua thiệt!” Đối với đứa con trai này, ông không tiếc lời khẳng định.
”Cảm ơn ba!” Mặc dù Chu Đáo nói không nhất địnhcó thể làm được, nhưng Chu Tuyền nguyện ý tin tưởng. Vì toàn bộ Chu gia, ngoại trừ Chu Đáo ra, không có người thứ hai thật lòng đứng về phíahắn. Xuất thân con riêng này mãi là vết nhơ không thể xóa trong cuộc đời hắn.
Cũng trong hôm đấy, khi Chu Lăng vừa về đến nhà, ngay lậptức bị Chu Đáo gọi vào thư phòng. Chẳng để cho Chu Lăng biết chuyện gì,ông đã khẳng định cậu hãm hại Chu Tuyền, còn bảo cậu không nên hợp tácvới Lâm Du thu mua giải trí Thiên Thần.
”Hãm hại Chu Tuyền? Tôikhông có. Về phần thu mua giải trí Thiên Thần, có tiền tại sao khôngkiếm?” Chu Đáo không thích cậu, đối với người cha này cậu cũng không cócảm tình. Những chuyện ông làm khiến cậu từ thất vọng đã triệt để biếnthành vô vọng rồi.
”Mày còn dám nói không có? Nếu mày không nóithì sao Lâm Du biết? Mày có biết mày đã hại chết người em trai duy nhấtcủa mày không?’’ Nếu có thể, ông muốn tát Chu Lăng một cái. Nhưng giờcậu đã lớn, ông không thể tự tiện đánh là đánh được.
”Coi như tôi nói cho Lâm Du biết đấy, vậy thì thế nào? Chẳng lẽ Lâm Du biết khôngnên sự thật? Các người định lừa gạt cô ta đến lúc nào? Lâm Nhất Thiếnkhông phải đã gả cho Chu Tuyền rồi sao, vẫn ly hôn như thường! Tôi tintưởng, cho dù đổi lại thành Lâm Du thì kết quả cũng vậy thôi. Huống chi, còn có Hứa Mạch, Chu Tuyền có là cái thá gì. Ông tưởng mắt Lâm Du bị bù lệch ăn hay đầu óc cô ta bị nước vào hay sao mà đi buông tha Hứa Mạch?” Nếu ông ta không muốn nghe cậu giải thích thì nói nhiều chỉ tốn nướcbọt, thà nhận hết cho ông ta vừa lòng.
”Mày… Mày... Đồ nghiệt tử! Sao mày không suy nghĩ cho cái nhà này, cho em trai mày một chút? Màychỉ lo tính toán người trong nhà, vì tư lợi mà cả em trai ruột mày cũngbán đứng! Cút ra ngoài cho tao! Cút khỏi căn nhà này!” Nghe chính miệngChu Lăng thừa nhận, còn ở một bên ủng họ Hứa Mạch, ông tức run người,gầm lên.
”Ông tưởng tôi muốn ở lại ngôi nhà này lắm sao? Sau nàyđừng hở tí là gọi tôi về dùng cơm, tôi còn bận rộn nhiều việc.” Chu Lăng đi ngay, không quay đầu lại, một chút lưu luyến cũng không có. Đối vớicái nhà này, cậu đã không còn ôm tia kỳ vọng nào nữa!
”Cha cứ đểcho anh hai rời đi dễ dàng như vậy, tốt sao? Lỡ ông nội biết...” Tấtnhiên là Chu Tuyền không quan tâm gì Chu Lăng, cái hắn để ý chỉ là tháiđộ của ông nội Chu thôi.
”Không việc gì, nếu ông nội hỏi đến, cha tự chịu trách nhiệm.” Ngoài miệng ông nói vậy nhưng mắt lại nhìn theohướng Chu Lăng rời đi. Nếu cha biết thằng con ngỗ ngược kia do ông đuổiđi, nhất định sẽ mắng ông một trận. Thật phiền phức!
Hôm nay Triệu Tuyết Nhi hẹn Lâm Du đi dạo phố.
Khó có được thời gian rảnh rỗi, Lâm Du kinh ngạc nhìn Triệu Tuyết Nhi: “Emchắc chắn cứ để bộ dạng này đi ra ngoài sẽ không có người nhận ra?”
”Không sợ, cứ ẩn nấp che dấu thì mới dễ bị phát hiện.” Triệu Tuyết Nhi bĩumôi, chỉ vào tờ poster phía trước không xa: “Chị nhìn kĩ xem, coi giốngem không?”
Cô nghiêng đầu nhìn, đó là hình ảnh một đại minh tinh, dời mắt nhìn cô nữ sinh đang mặc đồng phục... Lâm Du lắc đầu, quả thậtkhông giống là một người.
”Cho nên không thành vấn đề, chúng tađi dạo phố thôi.” Chuyện mà Lâm Du làm vì cô, cô đã biết từ chỗ Cố Nhiên rồi. Tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng cô tràn đầy cảm kích,nhưng trên hết chính là sự quyết tâm.
Cô sẽ cố gắng trở thànhminh tinh nổi tiếng người người đều biết để không làm mất mặt Lâm Du!Công việc bán đấu giá kia cô sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, không để cho Lâm Du đầu tư thất bại! Một ngày nào đó, cô sẽ trở thành trụ cột củaThiên Thần, chống đỡ giúp Lâm Du một phần nào đó!
Lâm Du không nhiều lời nữa, cả hai bắt đầu đi mua sắm.
”Chị thấy cái này thế nào? Em cảm thấy rất hợp với chị. Chị mặc lên nhấtđịnh rất đẹp!” Cô lanh tay lẹ mắt cầm chiếc váy màu vàng nhạt lên, hàohứng nói.
”Đem chiếc váy trong tay cô ta lại đây. Tôi mua nó!” Vừa lúc đó, bên tai hai cô truyền đến âm thanh không dễ nghe.
Lâm Du và Triệu Tuyết Nhi nhìn qua, bĩu môi. Lại là Triệu Linh Lộ, người đã lâu không gặp rồi.
”Cô bị điếc hả? Đem chiếc váy kia lại đây cho tôi.” Thấy người bán hàngkhông nhúc nhích, Triệu Linh Lộ mất hứng la ầm lên, sau đó quăng thẻ tín dụng xuống bàn nghe một tiếng “ba”.
”Thật ngượng ngùng. Chiếcváy mà vị khách kia đang cầm trong cửa hàng chúng tôi chỉ có một chiếc.” Cô bán hàng khổ sở nhìn Triệu Linh Lộ, bất đắc dĩ giải thích: “Hơn nữakích cỡ của chiếc váy kia không thích hợp với dáng người của quý khách.”
”Không phải kích thước của tôi thì không thể mua? Tôi mua về tặng người khácđấy, không thì treo trong tủ quần áo ngắm mỗi ngày hoặc là... Tiện tayquăng vô sọt rác đấy, cô dám có ý kiến?” Giọng của Triệu Linh Lộ độtnhiên lên cao, bén nhọn làm người khác chú ý.
Triệu Linh Lộ làmviệc không giảng đạo lý. Quần áo ở trên tay của Triệu Tuyết Nhi, ả nóilấy là lấy, đoạt được còn ném vào thùng rác. Nghe được ngữ điệu bất nhãtừ miệng Triệu Linh Lộ, những người xung quanh liền thay đổi ánh mắtnhìn ả.
Ả cũng chẳng thèm để ý mọi người xung quanh đang nhìnmình. Nếu cô bán hàng không phối hợp, ả cũng sẽ không khách khí, trựctiếp đi tới trước mặt Triệu Tuyết Nhi, đưa tay ra: “Đưa đây.”
Triệu Linh Lộ coi đây là chuyện đương nhiên, giọng điệu cao cao tại thượng. Ả thường xuyên làm điều này, lần nào cũng thành công cướp được đồ trongtay Triệu Tuyết Nhi.
Nếu là trước kia, chắc chắn Triệu Tuyết Nhisẽ không cạnh tranh với ả. Nhưng hiện tại thì khác, cô sẽ không nhườngdù bất cứ giá nào.
Cô rất muốn mua cái váy này tặng cho Lâm Du làm quà cảm ơn. Triệu Tuyết Nhi lắc đầu, cô cầm chiếc váy đưa ra sau lưng.
”Mày dám không đưa?” Triệu Linh Lộ xệ mặt xuống, không ngờ nó dám làm tráiả: “Triệu Tuyết Nhi, mày muốn bị mắng? Thái độ của ba mẹ đối với mày thế nào mày rõ nhất, mày muốn chọc cho ba mẹ ghét mày hơn phải không?”
”Riêng chiếc váy này thì không được.” Nghe Triệu Linh Lộ nói, sắc mặt cô cứngđờ. Nhưng cô vẫn kiên trì với suy nghĩ ban đầu của mình.
”Đượclắm! Mày muốn chống đối tao phải không? Thành ngôi sao rồi thì ngon lắmà?” Ả khinh thường nhìn Triệu Tuyết Nhi: “Tao có lòng tốt báo cho màybiết, ba mẹ hiện giờ đang tức điên lên, thiếu điều muốn đưa mày về Ngôgia.”
”Coi như ba mẹ mất hứng thì tôi cũng không nhường chiếc váy này cho cô.” Nghe Triệu Tuyết Nhi nói xong, ả cười lạnh, coi bộ lá gancủa Triệu Tuyết Nhi này càng ngày càng lớn rồi. Ả đưa tay muốn đoạtchiếc váy, bỗng có một cánh tay đẩy ả ra.
”Lâm Du, tôi và côkhông có thù hằn gì!” Chống lại Lâm Du, Triệu Linh Lộ có vài phần kiêngkỵ. Không nói danh tiếng của Lâm Du ở thành phố D, chỉ tính quan hệ củaLâm Du với Hứa Mạch thôi cũng đủ để Triệu Linh Lộ sợ hãi.
”Không có thù hằn.” Lâm Du gật đầu. Thấy ả thở phào nhẹ nhõm, cô nói tiếp: “Thế tại sao cô lại giành chiếc váy của tôi?”
”Của cô?” Ánh mắt Triệu Linh Lộ hồ nghi quét qua Triệu Tuyết Nhi, rõ ràng ả không tin: “Quần áo ở trên tay của Triệu Tuyết Nhi?”
”Cô cảm thấy kích cỡ này phù hợp với Tuyết Nhi?” Lâm Du cao hơn Triệu Tuyết Nhi, lại gầy hơn Triệu Linh Lộ. Với kích cỡ của cô, cả hai chị em nhàhọ Triệu đều mặc không vừa.
Triệu Linh Lộ nhìn thật kĩ chiếc váytrong tay Triệu Tuyết Nhi, chắc chắn không phải kích cỡ của cô, bèn cười cho qua: “Thì ra là váy của cô. Vậy... Vậy thì tôi không cần nữa.”
”Sao lại không cần? Nếu là của Lâm Du, tất nhiên phải cần chứ!” Lúc Lâm Nhất Thiến từ trong phòng thử đồ đi ra, Lâm Du và Triệu Tuyết Nhi đều khôngthấy. Cô ta tiếp lời làm cục diện một lần nữa thay đổi.
”NhấtThiến?” Triệu Linh Lộ kinh ngạc nhìn Lâm Nhất Thiến, ả còn tưởng rằng,Lâm Nhất Thiến sẽ không công khai chống đối với Lâm Du. Cho dù là Lâm Du của trước kia hay của hiện tại thì cô ta cũng không chọc nỗi.
”Chiếc váy này tôi muốn, trả tiền!” Lâm Nhất Thiến không coi ai ra gì, dằn thẻ tín dụng xuống bàn thu ngân.
Nhân viên thu ngân lúng túng cười, theo bản năng nhìn về phía Lâm Du. Cụcdiện vừa rồi cô thấy rõ ràng, vị khách này mới là người lợi hại nhất,chỉ sợ là nhân vật mà nhân viên quèn tụi cô không đắc tội nổi.
”Nhất Thiến, hay là thôi đi!” Thái độ của Triệu Linh Lộ cũng giống như nhânviên thu ngân. Đắc tội Hứa gia, đối với ả mà nói, hay là với cả NhấtThiến đều không phải chuyện gì tốt.
”Sao lại thôi? Tính tôi trờisinh thích tranh giành với cô ta đấy, ai làm gì được tôi?” Lâm NhấtThiến trợn mắt nhìn Lâm Du, tức giận nói. Nếu không có Lâm Du, người Hứa Mạch cưới sẽ là cô ta. Nếu không có Lâm Du, lần trước Hứa Mạch sẽ không vội vã rời đi mà chẳng chờ cô ta được mấy phút.
”Không ai làm gì cô đâu. Chiếc váy này cho cô, lấy về tùy cô muốn làm gì thì làm.” LâmDu không chút lưu luyến lấy cái váy trong tay Triệu Tuyết Nhi đưa choLâm Nhất Thiến.
Lúc nãy tranh với Triệu Linh Lộ là vì cô khôngmuốn thấy Tuyết Nhi bị chèn ép quá mức. Nhưng nếu đổi thành Lâm NhấtThiến, một tí xíu tâm tư cạnh tranh Lâm Du cũng không có. Bởi vì côkhinh thường, cũng không quan tâm khiêu khích của Lâm Nhất Thiến..
”Cô...” Vừa nghe Lâm Du nói như vậy, Lâm Nhất Thiến không đưa tay lấy chiếcváy: “Cô bảo tôi mua rác rưới mà cô không cần thì tôi liền mua sao? Dựavào cái gì?”
Đối mặt nghi ngờ của Lâm Nhất Thiến, Lâm Du cườinhẹ: “Tùy cô nghĩ sao thì nghĩ. Cô nói đi, rốt cuộc cô có muốn mua haykhông? Cô mua thì tôi đi. Cô không mua thì cô đi.”
”Tôi không mua, tôi cũng không đi.” Bị Lâm Du xoay vòng vòng, Lâm Nhất Thiến cắn răng nói.
”Vậy được. Tuyết Nhi, trả tiền, chúng ta đi.” Cô không hề kinh ngạc vì kết quả y hệt cô dự liệu.
”Dạ.” Không rộng rãi như Triệu Linh Lộ và Lâm Nhất Thiến, Triệu Tuyết Nhikhông có lấy thẻ tín dụng ra mà là trực tiếp trả bằng tiền mặt trongbóp. Phương pháp đơn giản và nhanh chóng nhất, Triệu Linh Lộ và Lâm Nhất Thiến cũng không kịp ngăn lại.
Cứ như vậy, Lâm Du và Triệu Tuyết Nhi xách túi đồ ra khỏi cửa hàng.
Hai người ở lại cũng không nói gì với nhau, cứ như thế bực tức cầm túi xách bước ra ngoài.
”Hai người kia không biết có bị bệnh gì không nữa, người không đắc tội nỗi mà vẫn cứ cố đâm đầu vào.”
”Cô thật sự cho rằng hai người kia dám cướp chiếc váy đó sao?”
”Hai vị khách trước tôi thấy có phần quen mặt, hình như có thấy ở đâu rồi đấy.”
”Thấy trong tạp chí chứ đâu. Vị kia chính là hoa khôi của đại học D, thiêntài dương cầm, xinh đẹp như tiên nữ không dính khói bụi trần gian.”
”Thì ra là cô ấy! Còn người bên cạnh cũng là người nổi tiếng đúng không?”
”Trời ạ! Đúng là não cá vàng! Cô ấy là nữ chính phim điện ảnh mà tối hôm qua tôi với cô xem đấy.”
Nghe phía sau có lời xì xào bàn tán, Lâm Du kéo Triệu Tuyết Nhi đi về phíathang máy: “Em bị nhận ra rồi, hay là em rời đi trước đi!”
”Hả?Làm sao biết? Em còn tưởng rằng cái bộ dáng này của em không có ngườinhận ra đâu!” Cô không dám tin nhìn Lâm Du nhưng cũng không hoài nghi,lập tức bước vào thang máy.
”Bọn họ vào thang máy rồi!” Triệu Linh Lộ và Lâm Nhất Thiến đã chậm một bước, không thể vào thang máy.
”Nhất định là Lâm Du đã lén theo dõi tôi!” Lâm Nhất Thiến không tin sẽ đúnglúc như vậy, cửa hàng tổng hợp lớn thế này mà bọ họ lại vào chung mộtcửa hàng quần áo.
”Không thể nào đâu! Tôi thấy là do ngoài ý muốn thôi. Triệu Tuyết Nhi không có gan theo dõi tôi đâu, nhiều lắm là chỉ ở trong lòng mắng tôi vài câu thôi.” Theo kinh nghiệm khi dễ Triệu TuyếtNhi từ trước đến giờ, ả nắm rõ tính tình của Triệu Tuyết Nhi trong lòngbàn tay.
”Trước kia tôi cũng cho Lâm Du là nữ thần cao cao tạithượng, nhưng bây giờ thì sao? Được rồi, cô cũng đừng cứ mãi cho làTriệu Tuyết Nhi không dám phản kháng. Nếu cô ta sợ cô, vậy tại sao không đưa chiếc váy kia cho cô?” Không nhìn được dự tính trong lòng TriệuLinh Lộ, Lâm Nhất Thiến tiếp tục châm chọc: “Cô ta đã bắt đầu phảnkháng, chẳng qua là do cô không biết mà thôi.”
Giọng của Lâm Nhất Thiến không thể nào êm tai, nhưng quả thật không sai. Triệu Linh Lộngẩn người, cuối cùng ả chẳng thể nào phản bác. Hành động phản kháng vừa rồi của Triệu Tuyết Nhi rất lạ, chẳng lẽ nó ám thị điều điều gì khác?
”Triệu Linh Lộ, không phải tôi cố ý phá hư sự hăng hái của cô, cũng không phải tôi cố tình khích bác quan hệ chị em các cô. Tôi lấy thân phận ngườitừng trãi, trịnh trọng nhắc nhở cô, đừng đợi đến khi luân lạc tới mứcnày giống tôi thì cô mới bừng tỉnh phát hiện, thì ra Triệu Tuyết Nhi mới chính là người ám hại sau lưng cô.” Lâm Nhất Thiến nói một cách thôngthạo, đầy khí phách, sau cùng cô vẫn không quên vỗ vỗ lên ngực mình:“Tôi chính là ví dụ chân thức nhất đấy.”
Triệu Linh Lộ á khẩu.Bất quá một lát sau, ả thận trọng châm chước nói: “Tôi cảm thấy Lâm Dukhông phải loại người như cô nói. Giữa các cô chắc hẳn có hiểu lầm. Dùsao từ nhỏ cô ta cũng không thiếu bất kỳ vật gì, vậy thì cần gì căm ghét cô, xem cô như kẻ thù...”
Triệu Linh Lộ có tâm đề nghị, nhưng thật đáng tiếc, căn bản Lâm Nhất Thiến không đồng ý lời của ả.
Đột nhiên Lâm Nhất Thiến nghiêng đầu qua, trợn mắt nhìn Triệu Linh Lộ:“Ngay cả cô cũng bị Lâm Du thu mua? Cô cũng cho là tôi làm sai, tôi tựlàm tự chịu sao?”
”Sao có thể! Tôi đứng về phe cô mà.” Không ngờlại bị Lâm Nhất Thiến làm khó dễ, Triệu Linh Lộ lúng túng cười, vội vàng nói sang chuyện khác: “Được rồi, chúng ta không nói những thứ đấy nữa,tránh gây mấy hứng. Tiếp tục đi dạo phố chứ?”
Lâm Nhất Thiến hừ lạnh một tiếng, giày cao gót đi lên phía trước.
Trong mắt Triệu Linh Lộ lóe lên tia không vui, lại không thể phát tác. Ả cắnrăng đi theo. Ả còn có việc nhờ Lâm Nhất Thiến nghĩ kế, không thể làmphật lòng cô ta được.
”Cố Nhiên?” Ra khỏi cửa hàng tổng hợp, thấy người bên ngoài, Lâm Du cảm thấy kỳ quái. Sao hôm nay ai cũng đến đây vậy?
”Không nên hiểu lầm, anh không có cho người theo dõi bọn em đâu.” Cố Nhiên chỉ chỉ Triệu Tuyết Nhi: “Tôi cố ý tới đón em.”
”Đón em?” Triệu Tuyết Nhi chóp mắt mấy cái, lịch trình hôm này hôm nay trống không mà. Cho dù có thì cũng không phải là Cố Nhiên đến đón chứ.
”Không sai! Có tin vui thông báo cho em đây, em sắp đảm nhiệm vị trí ngườiphát ngôn chính của công ty. Cho nên, tôi đến đây dẫn em đến xem sânkhấu trước, sẵn tiện làm quen vài người.” Cố Nhiên đích thân ra tay thìcơ hội lần này đúng thật tuyệt hảo. Một khi Triệu Tuyết Nhi thuận lợinắm bắt được thì đó chính là nất thang tốt cho cô phát triển sự nghiệptrong tương lai.