Khoảng chừng 9 giờ tối, Nguyễn Viên Thi từ công ty trở về nhà, tay cô cầm theo một vài túi thức ăn trên đường về thì cô có ghé qua nhà hàng mua ít đồ để cả bốn người cùng nhau dùng bữa tối.
" Bà ngoại đâu rồi Tuyết Giao " cô vào nhà thì không thấy bà ngoại Chu nên mở miệng hỏi bạn mình.
" Bà ngoại mới vào phòng, cậu thay đồ đi để đây tớ làm cho "
Do chờ cô khá lâu nên bà ngoại Chu vào phòng nằm nghỉ ngơi trước, khi nào cô về thì gọi bà ra.
" Được "
Viên Thi cũng không dám chậm trễ mất công lại để mọi người chờ mình.
Sau khi ăn tối xong cô và Tuyết Giao dọn dẹp ở bếp, bà ngoại Chu tuổi đã cao nên cô không để bà động tay động chân nhiều.
" Tuyết Hoa! Khuya rồi em vào ngủ đi " Tuyết Giao nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ khuya thế nên lên tiếng gọi em mình đi vào phòng nghỉ ngơi.
" Vâng " Tuyết Hoa nhanh tay tắt tivi đứng dậy đi về phòng.
Cô em út này rất nghe lời mọi người trong nhà đặc biệt là Huỳnh Tuyết Giao chị mình.
Hai người cùng nhau ngồi sopha chiếc ghế hướng về phía cửa sổ, có thể nhìn ngắm trăng và sao được.
Viên Thi tựa đầu lên vai bạn mình, có thể nói đây là thói quen của cô khi ở gần Tuyết Giao, những lúc cô không biết dựa vào ai thì có Tuyết Giao đây.
" Cậu định làm gì tiếp theo? " Tuyết Giao hỏi.
" Tớ vẫn đang suy nghĩ xem là nên bắt đầu từ đâu " cô trầm giọng đáp.
" Cậu đoán xem, liệu Liêu Minh Tấn ông ta có còn nhận ra cậu không? "
Nhắc đến tên Liêu Minh Tấn đột nhiên trên môi cô nở nụ cười nhạt, việc ông ta có nhận ra cô hay không thì với cô nó không còn quan trọng nữa rồi.
Năm nay cô 23 tuổi cũng là 23 năm ông ta không hề đến thăm cô dù chỉ một lần, trước đây cô lên 5 tuổi thì mẹ cô có đưa cô đi gặp ông ta nhưng ký ức đó lại rất mơ hồ với cô.
Thử hỏi xem có người ba nào đành lòng bỏ con mình không? Ngay cả một ánh nhìn ông ta còn không thèm nhìn cô lấy một cái thì làm sao nhận ra cô được đây.
Cũng chính ông ta đã bỏ rơi mẹ con cô để cưới một người phụ nữ giàu có khác, là ông ta đã đối xử tệ bạc với mẹ con cô trước thì sau này đừng trách tại sao cô lại vô tình với ông ta.
Trước giờ Nguyễn Viên Thi cô cũng không cần người ba như Liêu Minh Tấn.
Mẹ cô thì chết trong oan ức còn ông ta lại có cuộc sống giàu có vô lo vô nghĩ, ha! Đúng là ông trời thật biết cách trêu người mà, chỉ tội nghiệp cho người mẹ đáng thương của cô.
Mỗi lần nhắc đến ông ta thì lòng căm hận của cô lại càng sâu, cô nhất định sẽ tự tay phá huỷ cả Liêu gia khiến ông ta phải hối hận vì đã đối xử với mẹ cô như vậy.
Còn cả người vợ hiện tại của ông ta nữa, bà ta cũng phải trả giá vì những chuyện mình đã làm với mẹ cô trước đây.
" Mặc kệ ông ta, tớ không bận tâm tới việc đó, được biết công ty Liêu thị hiện tại là do con trai ông ta đang quản lý, trước đây tớ có điều tra bọn họ còn làm nhiều việc trái pháp luật nữa như rửa tiền chẳng hạn " cô nói.
Khi ấy cô đã từng hack vào hệ thống của Liêu thị thử xem nhưng nào ngờ cô lại phát hiện ra con trai ông ta có dính đến việc rửa tiền đen và cô lấy được một số bằng chừng, có lẽ ngay cả chính chủ cũng không biết cô đã lấy đi thứ quan trọng nhất.
Rất ít ai biết Viên Thi là một hacker nổi tiếng nhất nhì thế giới, cũng phải thôi cô trước giờ làm việc chưa từng để lộ danh tính thật của mình.
Chỉ có mỗi Tuyết Giao biết thôi.
" Vậy à, thật ghê gớm, hay là để tớ giúp cậu một tay, dù sao tớ cũng phải kiếm việc làm mà "
Hai người nhìn nhau như hiểu ra ý của đối phương, Viên Thi thì ngược lại, cô không muốn bạn mình phải gặp nguy hiểm mặc dù thân phận Tuyết Giao không tầm thường nhưng cô vẫn rất lo.
" Yên tâm đi, tớ không để mình xảy ra chuyện gì đâu " Tuyết Giao tiếp tục nói.
Chơi thân lâu như vậy chỉ cần nhìn thôi cũng hiểu trong đầu cô đang nghĩ gì rồi.
Viên Thi mỉm cười gật đầu, có người giúp đỡ cũng được hơn là phải làm một mình, cô sẽ theo sát Tuyết Giao và cô cũng bảo vệ bạn mình không để Tuyết Giao xảy ra bất cứ chuyện gì cả.
Ngồi lại một lúc thì cả hai trở về phòng của mình, khuya rồi vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút để mai còn làm việc.
Gặp gỡ đối tác xong thì hơn 10 giờ khuya, Quách Phó đang lái xe đưa anh về lại biệt thự.
* Reng.... reng..... reng *
" Lão đại! Là ông chủ gọi " Quách Phó thấy ba anh gọi đến thì nhanh chóng thông báo lại cho anh.
" Nghe đi "
Ông Tô không gọi cho anh mà gọi cho Quách Phó, ông biết dù có gọi anh cũng không nghe.
Làm theo lời anh, Quách Phó nhanh chóng bất máy, chưa nghe nhưng hắn cũng đủ hiểu ba anh định nói gì rồi.
" Ông chủ gọi tôi "
" Công việc ở đó thế nào? Khi nào xong? "
" Khoảng vài tháng mới xong thưa ông chủ "
Anh ở đây bao lâu thì hắn ở bấy lâu, anh không nói bao giờ sẽ về nên Quách Phó đành nói đại vậy.
" Tại sao lại lâu như vậy? Cậu mau đưa nó trở về, đừng để tôi phải nói nhiều, nghe rõ không? "
" Vâng, tôi biết rồi ông chủ " Quách Phó đồng ý cho qua chuyện.
Anh là lão đại chứ không phải hắn, làm sao hắn có thể đưa anh về được đây.
Tô Niên nhếch môi cười lạnh, anh hiểu rất rõ ý đồ của ông, ba anh muốn anh nhanh chóng kết hôn để ông dựa vào việc đó phát triển sự nghiệp của mình.
Anh đâu phải kẻ ngốc để ông muốn lợi dụng là được.
Trước giờ anh đều tự làm theo ý mình và sống không dựa dẫm vào ai, dù ông có nói thế nào thì anh vẫn không quan tâm tới.
Anh không giống như ông, không vì lợi ích bản thân mà phải lấy một người mình không yêu.
Tô Dạ và mẹ anh cũng vì lợi ích mà lấy nhau nhưng có điều mẹ anh lại yêu ông thật lòng còn ông thì sao? Năm lần bảy lượt tổn thương mẹ anh, thử nghĩ xem anh có thể tha thứ cho ông được nữa không?
Những chuyện ông làm anh đều biết và biết rất rõ chỉ là anh không muốn nói hay bận tâm tới thôi, bây giờ cũng vậy.
Anh lo việc ở bang còn không xuể nữa là.
......................
Như lời Viên Thi nói, hôm nay cô sẽ dẫn Tuyết Hoa đi chơi.
Nói chính xác hơn là hôm nay cô không tăng ca nên được về sớm. Đúng 7 giờ cả ba người cùng nhau xuất phát đi.
Đều là mặc váy ôm sát body nhưng mỗi người lại có một nét đẹp khác nhau nhưng ba người ai ai cũng rất quyến rũ.
Xe dừng trước một quán bar lớn ở thành phố, cả ba cô gái cất bước vào trong, Lúc còn ở Anh thì Tuyết Hoa thường xuyên đến bar cùng cô và chị mình, hơn hết Tuyết Hoa đã đủ tuổi đi đến những nơi như này.
Bar và rượu không còn xa lạ gì với ba người nữa rồi.
" Để em đi chọn rượu, hai chị cứ ngồi đây đi " Tuyết Hoa nói.
" Được, đi cẩn thận đấy "
Tuyết Hoa đi đến quầy bar để lấy rượu thường thì đến đây Tuyết Hoa luôn đi lấy đồ uống mặc dù có phục vụ nhưng không kêu.
Khách thì đông làm sao phục vụ có thể lo hết được thà rằng Tuyết Hoa tự đi sẽ nhanh hơn nhiều.
" Cô em uống với anh một ly nào "
Trong lúc Tuyết Hoa đang ngồi chờ thì có hai người đàn ông đi tới mời rượu.
" Biến " Tuyết Hoa lạnh giọng nói.
" Làm gì hung dữ vậy cô em "
Tuyết Hoa thấy hắn ta định đụng chạm vào người mình thì cô nhanh nhẹn bắt được tay của hắn ta, không sợ sệt gì mà bẻ ngược ngón tay của hắn ra phía sau khiến hắn ta đau đớn mà la lên.
" Khốn nạn, con đàn bà chết tiệt "
Người còn lại định giơ tay đánh Tuyết Hoa nhưng lại bị Viên Thi đánh trả, Tuyết Giao cũng đi tới kéo em mình về phía sau.
Hai người vẫn luôn nhìn theo quan sát Tuyết Hoa nên đã kịp thời đến giải vây.
" Cút! Nếu tụi mày vẫn còn muốn sống " cô nhìn bọn họ cười khinh.
" Thật mạnh miệng, để tao xem bọn mày đánh lại hay không? "
Gã đàn ông kia vừa dứt lời thì có thêm ba người đàn ông nữa đi đến, là hai người kia gọi đồng bọn tới.
Chỉ có năm người thôi sao?
Đừng nói là cô, một mình Tuyết Giao cũng có thể đánh bại hết bọn chúng.
" Lên đi " Tuyết Giao nói.
Thân là sát thủ như Huỳnh Tuyết Giao đây thì sao có thể sợ bọn người này được, đã lâu không đánh nhau nên Tuyết Giao cũng rất ngứa tay.
Cuộc hỗn chiến bắt đầu, Viên Thi và Tuyết Giao đấu với năm đàn ông kia, tất cả mọi người ở đây đều đứng đó để hóng chuyện.
Rất nhanh ba tên đã nằm ôm bụng dưới đất, với cô và Tuyết Giao mà nói đánh năm người là chuyện thường tình mà thôi.
Viên Thi cũng là người luyện võ còn Tuyết Giao thì khỏi phải nói rồi.
Nhận được tin báo là đang có người đánh nhau ở quán bar, Châu Phong nhanh chóng tìm anh để thưa chuyện.
" Lão đại! Có người đánh nhau ở quầy "
" Đi xem tình hình thế nào? "
" Rõ lão đại "
Nhận lệnh Châu Phong nhanh chân đi xem, vừa xuống tới chỗ đó thì hắn thấy có hai cô gái liên tục dùng chân đá vào một người đàn ông đang nằm dưới đất.
Không khác gì bao cát cả.
" Dừng tay, cô muốn đánh chết hắn ta luôn sao? "
" Phải đó, bộ anh không thấy hắn ta gây sự với bọn tôi trước sao? " Viên Thi tức giận nói.
" Được rồi Viên Thi, đừng đánh nữa "
Cô chưa băm hắn ta ra làm trăm mảnh đã may mắn cho hắn lắm rồi, đây là kết quả cho những kẻ ngu ngốc như bọn họ.
" Sao lại là anh " Viên Thi bất ngờ nhìn qua Châu Phong nói.
Khi nãy cô không để ý nhưng bây giờ nhìn lại thì liền nhận ra Châu Phong ngay.
Đây không phải là người hai tháng trước đã va chạm với xe cô lúc ở Anh sao? Lần đó cô và Châu Phong có cãi nhau nên cô không thể nào quên mặt hắn được, vả lại trí nhớ cô rất tốt.
" Tại sao cô đi đến đâu đều gây chuyện đến đó vậy? " Châu Phong cũng nhận ra cô, hắn khó chịu đáp lại.
" Tôi sao? Bộ anh không có mắt nhìn à, mắt anh bị mù rồi đúng không? Là bọn họ chọc chúng tôi trước và bọn tôi ra tay cũng chỉ để tự vệ mà thôi "
Tự vệ? Biết là để tự vệ nhưng có ai lại ra tay ác như cô và Tuyết Giao không? Đám người kia đã cầu xin tha thứ nhưng cô vẫn đánh.
Cái này cũng được gọi là tự vệ sao? Là giết người thì có.
" Cô.... tôi không chấp với phụ nữ "
Đột nhiên bị cô chửi thì lòng Châu Phong rất tức giận nếu người trước mặt hắn con trai thì viên đạn đã nằm ngay giữa trán rồi.
Nhưng có điều ba người đều là con gái.
" Anh có chấp hay không thì cũng không cãi lại tôi "
Hai chị em Tuyết Giao đứng bên cạnh thấy tình hình không ổn thì liền kéo tay cô đi về bàn, tính của Viên Thi khá nóng nảy, Tuyết Giao cũng không muốn gây chuyện thêm nên đành đưa bạn mình về.
" Hắn ta là người đã đâm vào xe tớ lần trước đấy, tức chết đi mất " Viên Thi về chỗ hậm hực nói.
" Bỏ qua đi đừng nhắc tới những chuyện đó nữa, uống nào "
" Đúng đó chị Thi "
Nghe lời khuyên của bạn mình nên cô cũng không tính toán nữa, ban đầu đến đây chơi để vui thôi nhưng nào ngờ lại bực tức thêm.
Châu Phong xử lý xong thì cũng rời đi nhưng có điều hắn không ngờ rằng người phụ nữ chân yếu tay mềm như cô lại biết võ đấy.
Thật không ngờ tới.
Đúng vậy, vẻ bề ngoài của Viên Thi thì vẫn như bao cô gái khác nhưng thật ra không phải như vậy, cô mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cô và Tuyết Giao ở Anh mỗi ngày đều rèn luyện bản thân, cô còn có một người thầy chỉ dạy cho mình rất nhiều những thứ cô biết đều là do một tay thầy ấy chỉ dẫn, kể cả việc học võ.
Sau này có dịp cô sẽ về lại Anh để thăm thầy mình.