Vào cuối thu thời tiết ở bên Trung lạnh hơn so với Việt Nam rất nhiều. Phương Linh xoa xoa hai cánh tay theo bước Lâm Tuyết Ý đi ra phía sau nhà rồi dừng lại ở bể bơi siêu lớn.
Phương Linh nhìn mặt nước sóng sánh ánh bạc, trong lòng cảm thán một tiếng, đúng là người giàu có, xây hẳn bể bơi ở trong nhà.
Lâm Tuyết Ý quay người lại nhìn Phương Linh, ánh mắt thâm trầm như muốn nhìn xuyên thấu cô.
Phương Linh bất giác dừng bước chân.
"Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Phương Linh lên tiếng trước.
"Gặp tình địch thì theo cô nên nói cái gì?" Lâm Tuyết Ý khoanh tay trước ngực cất giọng lạnh lùng.
"Tôi không muốn đấu khẩu với cô ở đây?" Nếu làm ầm ĩ để Bạch lão gia nghe được, nhất định ông ấy sẽ càng ghét cô thậm tệ hơn.
"Ai mà thèm đấu khẩu với cô. Không ngờ sau hai năm cô vẫn có thể đeo bám lấy anh ấy."
"Tôi không đeo bám anh ấy." Phương Linh lập tức phản bác.
Lâm Tuyết Ý cười khểnh một tiếng "Cô đúng là rất giỏi, dù bản thân chẳng có chút tài lực gì nhưng lại rất biết dụ dỗ đàn ông đấy"
Phương Linh tức giận, lập tức phản pháo "Dụ dỗ? Tôi cần phải làm vậy sao, là do chúng tôi yêu nhau nên mới có thể trở về bên nhau."
"Tình yêu là gì chứ? Không gặp gỡ, không nói chuyện trong hai năm, nhưng chỉ mới gặp lại anh ấy đã dắt cô về ra mắt, còn một mực bảo vệ cô." Giọng Lâm Tuyết Ý vẫn luôn lạnh lùng, nhưng nếu tinh ý có thể nhận ra bên trong có gì đó chua xót, đau đớn.
"Dù không liên lạc, dù cách nhau hàng nghìn cây số nhưng trái tim chúng tôi vẫn luôn đập cùng một nhịp, đó là lí do mà tôi có mặt ở đây." Phương Linh nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuyết Ý nói rành mạch từng câu từng chữ.
"A...thì ra là vậy." Lâm Tuyết Ý đột nhiên cười lớn một tiếng, quay người về phía bể bơi, để lại cho Phương Linh một bóng lưng cô độc.
"Có thể nhường anh ấy cho tôi không? Giống như cô đã làm hai năm trước?" Lâm Tuyết Ý thấp giọng nói như lẩm bẩm, nhưng Phương Linh vẫn có thể nghe rõ.
Cô không suy nghĩ lập tức trả lời "Không thể! Tôi sẽ không làm việc ngu ngốc đó thêm một lần nữa." Thời điểm đó cô suy nghĩ còn quá nông cạn và non dại, nếu được quay lại cô nhất định sẽ không đẩy anh vào vòng tay của cô gái khác.
Lâm Tuyết Ý quay người lại vỗ tay một tiếng thật lớn.
"Tốt, rất tốt. Tôi có thể buông tay được rồi."
Dứt lời vẻ mặt kiên cường lạnh lùng mà cô ta vẫn luôn cố giữ nãy giờ liền sụp đổ, nước mắt chậm rãi chảy xuống trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ.
Phương Linh kinh ngạc nhìn Lâm Tuyết Ý, không ngờ cô ta sẽ nói vậy.
Lâm Tuyết Ý ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, dù hôm nay trời âm u không có sao, cũng chẳng có trăng, giọng nói bỗng trở nên bi thương đến lạ.
"Tôi mệt rồi, chạy theo anh ấy nhiều năm như vậy tôi thật sự mệt rồi. Hai lần đều bị hủy hôn, tôi thật sự không còn dũng khí và liêm sỉ để tiếp tục theo đuổi anh ấy nữa. Thật ra tôi đã sớm biết anh ấy sẽ không bao giờ thuộc về tôi, nhưng tôi lại vẫn cố chấp theo đuổi thứ mà bản thân biết rõ sẽ không thể nắm lấy. Cô nói xem có phải tôi rất ngu không?"
Lâm Tuyết Ý cười giễu cợt bản thân, cô ta dường như đã dành cả thanh xuân cho Bạch Tử Hàn, nhưng anh chưa một lần quay đầu lại nhìn cô ta, cũng chưa từng cho cô chút dịu dàng.
"Không, cô đã làm rất tốt. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô, cô dũng cảm theo đuổi người mình yêu, kiên trì trong suốt một thời gian dài, đây là điều mà bản thân tôi và rất nhiều cô gái khác không làm được. "
Lâm Tuyết Ý đưa mắt nhìn Phương Linh.
Phương Linh tiếp tục nói "Yêu một người không nhất thiết là phải có được họ, chỉ cần thấy người đó hạnh phúc thì bản thân cũng sẽ vui vẻ. Dù sao cũng cảm ơn cô đã yêu anh ấy, dành cho anh ấy tình yêu trọn vẹn nhất. Mong cô hãy hiểu duyên phận là do ông trời sắp đặt, ai đến ai đi đều đã được định trước. Cô nhất định sẽ gặp được người đàn ông biết quý trọng và yêu thương cô."
Lâm Tuyết Ý lần đầu tiên nở nụ cười với Phương Linh, người mà cô luôn coi là tình địch.
"Cảm ơn cô, và tôi nghĩ bản thân sắp gặp được người như vậy rồi." Lâm Tuyết Ý nhìn vào màn hình điện thoại vừa thông báo có tin nhắn mới.
Phương Linh cũng mỉm cười, cô thật lòng chúc cô ấy hạnh phúc.
"Thật tò mò người đó là ai?"
Lâm Tuyết Ý khóe môi cong lên hình bán nguyệt, đôi mắt cong cong linh động, nhìn thế nào cũng rất xinh đẹp.
Cô dơ màn hình về phía Phương Linh, trên màn hình là một người đàn ông.
"Anh ấy cũng là người Việt."
Phương Linh kinh ngạc chớp chớp mắt mấy lần để xem bản thân có nhìn nhầm hay không, nhưng cô không hề nhìn nhầm, người trong ảnh chính là Tuấn Kiệt.
Sau đó Phương Linh liền bật cười thành tiếng, nhân duyên đúng thật là kì diệu biết bao.
Lâm Tuyết Ý nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
"Sao cô lại cười?"
"Tôi rất vui, thật sự rất vui. Chúc cô hạnh phúc và cả cậu ấy nữa." Phương Linh đưa mắt nhìn vào màn hình của Lâm Tuyết Ý, sau đó quay người rời đi.
Lâm Tuyết Ý vẫn chưa hiểu tại sao Phương Linh lại vui vẻ như vậy.
Phương Linh trở về phòng thì bắt gặp Bạch Tử Hàn từ trong phòng đi ra.
"Em đi đâu vậy?" Anh còn đang đi tìm cô.
"Em đi gặp cô Lâm một chút." Phương Linh chủ động nắm lấy tay Bạch Tử Hàn đi vào trong phòng.
"Gặp cô ta làm gì?" Bạch Tử Hàn nhíu mày.
Phương Linh dừng bước, khẽ cười ôm lấy anh.
"Bọn em chỉ nói chuyện một chút thôi, anh đừng hiểu lầm cô ấy. Anh biết không nhân duyên thật sự rất kì diệu đấy."
Bạch Tử Hàn vòng tay ôm lấy cô, thấy tâm trạng cô vui vẻ thì mới thả lòng.
"Kì diệu thế nào?"
"Cô Lâm và Tuấn Kiệt hai người họ hình như đang tìm hiểu." Phương Linh ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt không hề che giấu ý cười.
Bạch Tử Hàn đúng là có chút kinh ngạc, anh mỉm cười hôn lên trán cô.
"Chúng ta nên chúc phúc cho hai người họ."
"Đương nhiên rồi." Phương Linh dựa vào lòng anh cười mãn nguyện.
"Vậy bây giờ đến lượt chúng ta chưa?" Bạch Tử Hàn cúi thấp đầu nói thầm vào tai cô.
Phương Linh bất giác đỏ mặt, giọng anh quyến rũ mê hoặc lòng người khiến cô thiếu chút nữa dơ hai tay đầu hàng.
"Đang ở nhà bố anh, không được đâu."
"Hai chuyện này dường như không liên quan." Bạch Tử Hàn hôn lên cần cổ trắng nõn như thiên nga của cô. Hơi thở nóng bỏng phả vào gáy cô khiến cô không nhịn được mà run rẩy.
Bạch Tử Hàn bất ngờ bế cô lên đi về phía giường được đặt ở giữa phòng. Nụ hôn của anh như mưa rơi trên mặt cô, cổ cô, rồi lại lui xuống dưới. Mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu vết mờ ám khiến người ta đỏ mặt.
Hơi thở Bạch Tử Hàn ngày một nặng nề, động tác của anh cũng trở nên gấp gáp, dồn dập. Phương Linh cắn chặt môi ngăn tiếng rên xấu hổ mà bản thân sắp phát ra.
Bạch Tử Hàn từ nơi mềm mại của cô ngẩng đầu lên, dục vọng trong mắt anh hiện rõ, giọng anh khàn đục truyền vào tai cô.
"Đừng kìm nén, anh muốn nghe em kêu." Sau đó liền cúi xuống mút mạnh điểm hồng nhuận trên ngực cô.
Phương Linh bị anh tấn công bất ngờ liền rên lên một tiếng, tiếng rên này của cô như thuốc kích thích với Bạch Tử Hàn. Anh mạnh mẽ lột sạch những gì còn sót lại trên người cô, khiến cô hoàn toàn trần trụi trước mắt anh.
Nhiệt độ trong phòng ngày một tăng, chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ của người phụ nữ, hơi thở dốc ám muội của người đàn ông và tiếng da thịt va chạm vào nhau khiến người ta phải đỏ mặt.
Đêm nay thật dài làm sao...