Sáng sớm, chính là khi mệt mỏi ngủ say.
Bên trong căn phòng toàn màu hồng ấm áp, Mạc Bảo Bối còn đang trong mộng.
Một trận ngứa, Mạc Bảo Bối nằm trên giường đưa tay sờ mũi một cái, lật người, lộ ra quần lót màu hồng.
Ross nhìn Mạc Bảo Bối không động đậy chút nào trước mắt, rốt cuộc biết mức độ ngủ say của cô tới đâu rồi. Anh đã kêu lên nhiều lần mà không có hiệu quả, vì vậy cầm một cái lông vũ trang trí đến trêu chọc lỗ mũi Mạc Bảo Bối, nhưng cô không sợ nhột, chỉ lật người thôi.
Nhìn người nằm ở chính giữa giường, cơ thể vặn vẹo đến cực hạn ôm một búp bê vải lớn, Ross buồn cười tiếp tục công việc vĩ đại gọi Mạc Bảo Bối dậy.
- Bảo Bối, rời giường. - Ross cúi đầu kêu ở bên tai Mạc Bảo Bối, vươn tay đẩy đẩy bả vai của cô.
- Tôi nói này Ross, kêu như cậu thì có kêu tám trăm năm nữa nó cũng không tỉnh, phải lớn tiếng hơn, hét điên cuồng liên tục không gián đoạn lên ở bên tai của nó mới được, hoặc là trực tiếp vén chăn của nó lên. - Mạc Trường Thắng thấy Ross đã lên lầu kêu gần nửa tiếng vẫn chưa xuống, không nhịn được tự mình chạy tới kiểm tra.
Kết quả, cách Ross dùng thật sự là quá dịu dàng, quá thân sĩ rồi.
Vì vậy, Mạc Trường Thắng tính nôn nóng không nhịn được ra tay giúp đỡ.
Dồn khí đan điền, hai tay bày ra tư thế hình vòm:
- Bảo Bối Bảo Bối Bảo Bối Bảo Bối rời giường đi, nếu không rời giường thì vén chăn đấy!
Trước sau vẫn còn giữ lại cho con gái chút thể diện, cũng giữ lại cho mình một con đường lui, không dám vén chăn con gái ở trước mặt Ross, mặc dù bình thường ông thường làm như vậy, nhưng cuối cùng Mạc Trường Thắng vẫn lựa chọn hô lớn lên, hô xong thì lui về phía sau một bước, chuẩn bị chạy đi.
- Gọi hồn ....! - Mạc Bảo Bối không chịu nổi âm thanh lớn thế, nhanh chóng bị đánh thức, thở phì phò ngồi dậy, lên tiếng mắng chửi, một đầu tóc dài xinh đẹp hỗn độn rối tung.
- Hi, buổi sáng tốt lành! - Ross tức thời chào hỏi.
- Tốt cái rắm, lão tử con cho ba biết. . . . . . - Mạc Bảo Bối không để ý tới Ross, trực tiếp chỉ vào Mạc Trường Thắng chuẩn bị mắng.
- Lão tử con hiện tại không có rảnh lắng nghe con giáo huấn, bác Tề của con vẫn còn ở lầu dưới làm khách đấy, ba rút lui trước. - Mạc Trường Thắng chạy mất như một làn khói, lời nói chưa xong người cũng đã không thấy bóng dáng.
Mạc Bảo Bối thở phì phì đánh gối hoa nhỏ, cắn môi nhìn cửa phòng đã trống trơn.
- Anh làm gì thế? - Mạc Bảo Bối bất đắc dĩ nắm quả đấm đánh một quyền vào không khí, sau đó giọng điệu rất tà ác hỏi Ross.
- Anh. . . . . . không phải em đồng ý dạy võ thuật cổ cho anh sao? - Thật ra thì Ross chỉ muốn xem bộ dạng cô bé đáng yêu một chút thôi, chẳng qua sợ dọa đến cô bé đáng yêu.
- Võ thuật cổ cái gì, khi nào thì tôi có cái loại này hả? - Mạc Bảo Bối mê mang hồi tưởng.
- À, em nói đó là ma pháp, còn nói có rãnh rỗi sẽ dạy cho anh, chuyện buổi tối mấy ngày trước, ở trên đường lớn phía tây, nhớ lại chưa? - Ross nhắc nhở Mạc Bảo Bối nhớ lại.
- Anh nói cái quỷ gì đấy, tôi mà có ma pháp thì hiện tại lập tức đưa anh ra khỏi hành tinh. - Mạc Bảo Bối khổ sở than thở, cơ thể mềm nhũn, lần nữa trở về giường lớn của cô, hoàn toàn quên sạch sẽ những lời nói hưu nói vượn của mình.
- Em quên sao? Càn không đại na di á! - Ross vô tội dùng đôi mắt thâm sâu của anh nhìn chằm chằm Mạc Bảo Bối, tuy anh biết Mạc Bảo Bối lúc ấy căn bản là lừa gạt mình nhưng lại làm như không biết.
- À! Anh nói càn khôn đại na di ấy hả, đó là võ công rất cao thâm..., anh không học được, ngoan, nhanh lên một chút về nhà ăn cơm đi, như vậy mới là đứa bé ngoan, lúc này chị buồn ngủ không được ồn ào đến chị biết không? - Mạc Bảo Bối đột nhiên nhớ tới mình có nói qua, nhưng cô thật sự rất muốn ngủ, cũng không muốn thảo luận cái đề tài này với Ross, nhắm mắt lại vỗ vỗ cái ót của Ross.
Vẻ mặt Ross hết sức ngây ngô, đơ miệng sững sờ nhìn Mạc Bảo Bối vỗ đầu mình mấy cái.
Luôn luôn là dáng vẻ điêu ngoa cường hãn, chợt thay đổi lớp vỏ dịu dàng động lòng người, Ross thật sự có chút không quen, nhất là dưới tình huống ý thức Mạc Bảo Bối hỗn loạn, lại có thể tự xưng chị, nuốt nuốt nước miếng, thích ứng bộ dáng dịu dàng này của Mạc Bảo Bối.
- Ơ, đã mười giờ, nên rời giường ăn điểm tâm, nếu không dạ dày không thoải mái. - Ross len lén tránh khỏi tay nhỏ bé ở sau ót của Mạc Bảo Bối.
- Dạ dày tôi là tường đồng vách sắt, yên tâm! Không có việc gì. - Mạc Bảo Bối buồn bực nói.
- Nhưng cứ lâu dài như vậy không tốt, hơn nữa buổi tối sẽ không ngủ được, để lâu mà nói sẽ ảnh hưởng tới sinh trưởng trổ mã của em. - Ross chuyển con ngươi xanh, giọng điệu giống như lừa gạt đứa nhỏ nói.
- Ảnh hưởng gì chứ..., không để cho tôi ngủ mới có thể ảnh hưởng sinh trưởng trổ mã của tôi đấy, tôi van xin anh mà..., tối tôi đi coi phim điện ảnh đến một giờ rưỡi mới về nhà, để cho tôi ngủ tiếp một lát thôi! - Mạc Bảo Bối không nhịn được mở mắt, nhìn Ross.
- Vậy cũng được, anh nhìn em ngủ. - Ross thấy vậy cũng không dám nói thêm điều gì.
Ngược lại Mạc Bảo Bối nghe vậy phồng quai hàm lên, tức giận trợn trừng mắt nhìn Ross.
- Sao thế? - Ross bị trừng đến không giải thích được.
Lăn mình một cái, Mạc Bảo Bối nhảy xuống giường, vừa đi tới phòng tắm vừa nói:
- Tôi ăn bom.
Nổi giận tắm cấp tốc xong, Mạc Bảo Bối kéo cửa phòng để quần áo ra, đi vào.
Ross bật cười nhìn Mạc Bảo Bối biến mất sau cửa, đi tới ghế sofa.
- Không cho nhìn lén! - Nghe vang tiếng Ross đi lại, Mạc Bảo Bối từ trong phòng để quần áo hét to.
- Anh không có! - Ross bị âm thanh bật ra thình lình của Mạc Bảo Bối dọa đến sợ hãi giơ cao hai tay, giải thích - Anh chỉ đi tới ghế sofa thôi!
- Anh lặp lại lần nữa. - Mạc Bảo Bối nhanh chóng mặc một cái váy vào, lớn tiếng trách móc.
- Anh chỉ đi từ cạnh giường đến ghế sofa thôi, không có ý muốn nhìn lén, anh thề! - Ross chỉ trời thề thốt, mặc dù lúc này Mạc Bảo Bối hoàn toàn không nhìn thấy.
Mạc Bảo Bối mặc váy xong, ba chân bốn cẳng đi ra, đứng ở trước mặt của Ross, vẻ mặt như đưa đám nhìn, ngầm bi thương nói:
- Tôi căn bản không đóng cửa lại, một người đàn ông bình thường biết một người phụ nữ khác đang ở trong phòng cởi hết quần áo để thay mà không muốn nhìn trộm, anh nói là vì cái gì?
- Đó là. . . . . . - Ross mở miệng, lại lập tức bị ngắt lời.
- Hơn nữa người phụ nữ này được coi là người trong lòng anh, anh lại có thể không có bất kỳ động lòng nào, làm sao có thể, ôi, đúng, có thể, đó chính là trong lòng anh căn bản không phải thật sự yêu thích tôi hoặc là không coi tôi là phụ nữ. - Mạc Bảo Bối chỉ vào Ross lộ ra nụ cười đen tối.
- Anh chỉ tôn trọng riêng tư của em **, không phải không thích em. - Ross bất đắc dĩ nhìn Mạc Bảo Bối, không hiểu được sao suy nghĩ của cô thay đổi chóng mặt vậy.
- Anh chắc chắn? – Mặt Mạc Bảo Bối vốn định mỉm cười, lập tức trầm xuống.
- Chắc chắn, chính là bởi vì anh thích em cho nên càng thêm quý trọng em tôn trọng em. - Ross kín đáo đưa tình nhìn Mạc Bảo Bối. Hôm nay cô mặc váy ngắn liền thân sát người màu xanh dương đậm, thiết vai kế nghiêng lộ ra bả vai tròn trắng như tuyết, rất đáng yêu, có vẻ hoạt bát dễ thương lại không mất hấp dẫn.
- Được rồi, tùy anh. - Mạc Bảo Bối không lấy được đáp án mong đợi, buồn bực tránh ra trước, tâm tình sa sút.