Mạc Bảo Bối coi thường lời nói của Ross, giống như Ross căn bản là đang nói chuyện đầm rồng hang hổ vậy.
Mặc dù Ross nghe không hiểu rõ ý tứ trong lời Mạc Bảo Bối nói, tuy nhiên lại nhìn hiểu coi thường và khó tin của Mạc Bảo Bối.
- Anh không biết nên biểu đạt cảm nhận của anh như thế nào, nhưng trênthực tế anh xác thực là yêu em, anh nghĩ, thời gian sẽ chứng minh giúpanh.
- Được, tôi đánh cuộc thời điểm này một năm sau hẳn là anh đã cùng mỹnhân trong ngực rồi, khi đó đoán chừng tôi đang ở nơi hẻo lánh nào đấysắm vai nữ ma đầu của mình. - Mạc Bảo Bối tự châm chọc mình nói, khôngtin kiểu tình cảm vừa thấy đã yêu này.
- Tiền đặt cược là gì? - Ross cảm thấy hứng thú hỏi.
- Nếu như trong vòng thời gian một năm anh yêu bất kỳ một người phụ nữnào khác, vậy anh cho tôi một trăm vạn. - Mạc Bảo Bối lộ ra đôi mắt tosáng lóng lánh, giống như giờ phút này tiền đang ở trước mặt.
Ross buồn cười nhìn dáng vẻ mê tiền của Mạc Bảo Bối, bất đắc dĩ gật đầu một cái.
- Được, nếu như không có, vậy thì em đồng ý cho anh một cơ hội.
- Có thể, tiền đánh cược này thế nào tôi cũng kiếm được, chẳng qua tôisợ người ta nói tôi thắng không oanh liệt. Như vậy đi, trừ cơ hội anhnói ra, một năm sau mặc kệ đáp án là gì nữa tôi vẫn mời anh đi du lịchSeattle(*), bao gồm chi phí bạn đồng hành của anh cũng do tôi bỏ ra. -Mạc Bảo Bối sảng lãng đáp lời, khẳng định mình chắc chắn sẽ không thua.
(*) Seattle: thành phố cảng và là thành phố lớn nhất của bang Oa-sinh-tơn ở tây bắc nước Mỹ
- Cảm ơn! - Ross giơ ly đế cao trong tay lên ra hiệu về phía Mạc BảoBối, nhìn thấy Mạc Bảo Bối mỉm cười giơ cái ly trong tay lên, khẽ cúiđầu, thưởng thức rượu ngon trong ly.
Sau khi hai người đạt được thỏa thuận, tâm tình của mình cũng buông lỏng xuống. Ross biết phòng bị trong lòng Mạc Bảo Bối rất khó đánh hạ, vìvậy sử dụng thời gian này giảm bớt chủ động xa lánh của Mạc Bảo Bối đốivới mình, hơn nữa thừa cơ tạo ra cơ hội cho mình. Bởi vì anh biết rõ bây giờ Mạc Bảo Bối vẫn chưa mở ra cội nguồn sâu xa trong tình cảm, cho dùanh không có ở bên cạnh cô cũng sẽ không bị những người khác cướp đi, mà anh, nguyện ý chờ cô lớn lên.
Còn Mạc Bảo Bối lại tính toán trong lòng mình chắc chắn sẽ không thua,bởi vì cô từng xem một bài báo, nói rằng trong những người ngoại quốc,trong cuộc đời mỗi người sẽ vừa thấy đã yêu đối với 37 người, hơn nữa70% phái nam vừa thấy đã yêu là ở độ tuổi 27 đến 37, cộng thêm Ross mớitới Trung Quốc lạ đất lạ người, trong lòng càng thêm cô đơn yếu ớt, càng dễ dàng nảy sinh kích động vừa thấy đã yêu đối với người khác phái,nhất là người khác phái dịu dàng.
Mà phụ nữ Trung Quốc, luôn luôn nổi tiếng dịu dàng trên quốc tế. Mạc Bảo Bối đã được học kiến thức tâm lý học, cộng thêm tính toán toán học tinh vi, cho rằng mình không thể không thắng.
Không biết, đường ray vận mệnh đã bắt đầu từ một khắc này, bản thân nắm lệch hướng rồi.
Hai người đạt được thỏa thuận xong thì nói chuyện trở nên vô cùng vui vẻ, nói đến lịch sử Trung Quốc bắt nguồn xa dòng chảy dài
và văn hóa tập tục Trung Quốc tinh diệu. Mãi đến khi MạcTrường Thắng ở nhà đợi mấy giờ không có tin tức, lo lắng congái mình đuổi Ross chạy mất đi rồi chơi với đám chị em, thiếukiên nhẫn gọi điện thoại tới hỏi han tình huống như thế nào.
- Được rồi được rồi, đừng giải thích, thật sự cho là con không biết trong lòng ba nghĩ như thế nào sao, tự ba nghe một chút âm thanh đi. – Mạc Bảo Bối cầm điện thoại đưa tới trước mặt củaRoss, ý bảo Ross mở miệng nói chuyện.
Mạc Bảo Bối nhận được điện thoại của Mạc Trường Thắng cũngđã biết chắc không có chuyện tốt lành gì, quả nhiên như bảnthân dự đoán được, lão tử nhà mình không tin tưởng mình, lolắng mình quăng đào chạy lấy người, sau khi biết hai người vẫnêm đềm với nhau càng có cảm giác không thể tin được, hỏi nhiều một câu, nhưng Mạc Bảo Bối vẫn không nhịn được.
- Xin chào chủ tịch Mạc, cháu với quý thiên kim đang tâm sự chuyện xưa, tối nay rất vui vẻ. – Ross lễ phép nói.
- Vậy sao, vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi thấy trễ nên cho rằng có chuyện gì, không ngờ hai đứa vẫn đang nói chuyện phiếm. –Mạc Trường Thắng không nghĩ con gái mình lại có thể đưa điệnthoại cho Ross nói chuyện, lập tức xin lỗi, có chút xấu hổ.
Ross giơ tay lên nhìn xem, phát hiện trong lúc bất tri bất giácthì đã hơn mười giờ đêm, cho rằng Mạc Trường Thắng lo lắng quá muộn mà con gái mình vẫn trì trệ chưa về, không yên lòng gọitới hỏi, vì vậy xin lỗi cười nói:
- Thật là ngại quá, không phát hiện trễ như vậy rồi, cháu lập tức đưa cô ấy về nhà.
- Không có việc gì, không có việc gì, hai đứa tiếp tục tròchuyện đi. Hai người trẻ tuổi đề tài nhiều, trò chuyện nhiềumột lát không có vấn đề, nếu không ngày mai lại đến cũngđược. – Mạc Trường Thắng cười khà khà nói.
Mạc Bảo Bối cầm di động từ trong tay Ross qua, vừa lúc nghe câunói cuối cùng của Mạc Trường Thắng, trong lòng buồn bực, trực tiếp nhấn tắt máy, sau đó ném điện thoại di động vào trongtúi.
- Sao thế, đột nhiện lại không vui vẻ? – Ross nhìn vẻ mặt Mạc Bảo Bối rõ ràng không vui hỏi.
- Nếu anh gặp phải lão tử tự tống con gái mình ra ngoài, cóthể anh còn không vui hơn tôi. – Mạc Bảo Bối bĩu môi nói, tronglòng hận không thể lập tức trở về nhà mặt quay về phía lãotử của mình nổi đóa để giải tỏa ấm ức trong lòng.
- Bảo Bối xưng hô với cha thật đặc biệt, chẳng qua nhìn ra được tình cảm giữa hai người rất tốt. – Lần đầu tiên nhắc tới Mạc Trường Thắng, cảm thấy Mạc Bảo Bối gọi là lão tử rất kỳquái, còn náo loạn một câu chuyện cười và hiểu lầm, sau đóRoss bí mật hỏi thăm những người khác, mới biết nguyên lai ýtứ trong câu đó của Tề Giai: ‘Lão tử này không phải là lão tử kia’.
- Đúng tốt lắm, chúng tôi vẫn luôn rất tương thân tương ái, không nhắc đến ông ấy tôi còn không biết, thì ra tôi yêu ba đại nhânnhà tôi như thế, thật sự hận không thể lập tức trở lại bêncạnh ông ấy đấy! – Mạc Bảo Bối cười như không cười nói, khóemiệng có hơi cứng ngắc, rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Ross không hiểu nguyên do trong đó, nhưng cho rằng Mạc TrườngThắng hy vọng mình đưa Mạc Bảo Bối về nhà sớm một chút, cộng thêm ý tứ trên mặt chữ trong lời nói lúc này của Mạc BảoBối, vì vậy lễ độ đưa ra lời đề nghị ra về:
- Nếu đã thế, vậy thì anh đưa em về nhà được không?
- Dĩ nhiên, tôi sẽ vô cùng cảm kích anh. – Mạc Bảo Bối dứt lời, tay xách túi, bước đi đầu tiên.
Nhân viên phục vụ tự mình mở thang máy chuyên dụng đưa hai người đến đại sảnh khách sạn. Lúc thang máy đi xuống, trong quátrình đó dùng bộ đàm thông báo nhân viên khách sạn giám sátkhu vực bên ngoài, dặn dò tổ nhân viên ở bãi đậu xe chuẩn bịtốt mang xe tới.
Các cô gái dẫn đường mỉm cười khom lưng tiễn đưa, trong miệng đồng thanh nói:
- Cung tiễn ngài Ross, cung tiễn tiểu thư Mạc, hoan nghênh lần sau lại đến.
Vừa bước ra cửa khách sạn, em trai ở bãi đậu xe đã điều chỉnh xong phương hướng rời khỏi cho xe Ross, mở cửa xe ra, đứng ởcạnh cửa xe thể thao, cung kính chờ đợi Ross và Mạc Bảo Bối.
- Lần này tôi lái. – Mạc Bảo Bối trước Ross nhận lấy chìakhóa xe trong tay em trai ở bãi đậu xe, vừa cười nói với Ross,vừa vòng qua đầu xe đi tới chỗ ngồi lái đối diện.
- Bảo Bối ….- Ross muốn mở miệng ngăn cản, trong tư tưởng của anh phụ nữ hẳn không nên lái xe.
- Anh vừa mới uống rượu rồi, tôi lại không có. – Mạc Bảo Bốimột bên mở cửa xe ở ghế lái ra, một bên nhướng lông mày nói,sau đó khom lưng cúi đầu ngồi vào chỗ ghế lái.