Ông cụ Mục tâm tình đang tốt, nên cũng không để ý đến việc ông cụ Vũ lên mặt ở trước mặt mình. Ông cụ chính là càng thêm đắc ý dương dương tuyên bố đó là do cô cháu gái nhà mình ưu tú!
Mục Vũ Phi dựa vào giường ngồi nửa ngày, lưng sinh đau. Cô xoay người tựa như muốn nằm lỳ ở trên giường, nhưng lại bị mẹ Mục ngăn lại.
"Ai dà, tiểu tổ tông của mẹ ơi, con bây giờ là người có thể nằm sấp được hay sao? Con bây giờ phải nhớ là đang có đứa nhỏ trong người đó!" Mẹ Mục vừa nói vừa chìa tay để lật Mục Vũ Phi nằm ngửa trở lại.
Mục Vũ Phi bi thương thống thiết mà nghĩ, hóa ra bản thân mình bây giờ chính là một con cá ướp muối mất rồi. Mang thai nghĩ muốn xoay người cũng thực khó khăn!
"Phi Phi, về sau mọi công việc con để cho mẹ làm đi! Con cứ an tâm dưỡng thai." Mẹ Vũ thực cao hứng đưa cho Mục Vũ Phi ly nước mật ong. Bà thực vui sướng, loại tình cảm vui sướng quả thực không có lời nào có thể miêu tả thành lời nói được.
Mục Vũ Phi bi phẫn kháng nghị: "Không! Con muốn được làm việc!"
"Nghe lời đi, Phi Phi, " Mẹ Vũ nói trấn an: "Con không thể có áp lực quá lớn được!"
Mục Vũ Phi vùng vẫy muốn đứng dậy, lại bị mẹ Mục vỗ nhẹ cho một cái phải nằm lại trở về. Cô oán hận đấm vào trên giường: "Chuyện của công ty con cũng đã quen thuộc, Hiện tại lại không tham gia đi xã giao, chỉ cần thỉnh thoảng nhìn xem giấy tờ là tốt rồi! Nếu không để cho con đi làm nữa con sẽ mắc phải chứng bệnh uất ức! Con mà bị chứng bệnh uất ức này thì đứa nhỏ cũng sẽ bị mắc chứng bệnh uất ức!"
Mẹ Mục thấy con gái của mình kiên trì, cũng chỉ có thể nói, vậy thì cô phải ít để ý đến mọi chuyện một chút. Nếu có chuyện gì thì cứ bảo Phương Gián và Liệt Dương đi xử lý, cô cũng đừng ra mặt.
Ngồi được một chút, lúc nãy Vũ Thiên đã được bác sĩ gọi đến để dặn dò rất nhiều hạng mục công việc cần lưu tâm. Giờ phút này khi trở về, anh chỉ thấy vẻ mặt của Mục Vũ Phi đang hậm hực. Anh nói với mọi người những lời mà bác sĩ đã dặn dò, muốn Mục Vũ Phi được tĩnh dưỡng. Lúc này mọi người mới nói dặn một đống lớn các việc rồi mới rời đi. Vũ Thiên ngồi ở trên giường ôm Mục Vũ Phi vào trong ngực mình, đối đãi với Mục Vũ Phi giống như cô được làm bằng đồ sứ vậy. Chỉ sợ nếu mình dùng sức một cái liền sẽ làm cho cô bị va chạm vỡ nát mất.
Vũ Thiên hôn lên cái trán của Mục Vũ Phi, khẽ cười nói: "Phi Phi, anh thật cao hứng."
Mục Vũ Phi lườm Vũ Thiên một cái, trực tiếp xoay người nằm lỳ ở trên giường. Cô hiện tại lưng đang bị đau gần chết, hơn nữa tâm tình cũng không tốt, tốt nhất là đừng có ai đến đây mà trêu chọc cô. Đứa nhỏ này tới quá đột ngột, cô chưa hề chuẩn bị một chút tâm lý nào.
Vũ Thiên nhìn thấy bộ dạng cô vợ nhỏ của mình rầu rĩ không vui, thì có chút muốn cười, nhưng mà anh sáng suốt không cười ra tiếng. Anh vươn tay vuốt ve mái tóc dài của Mục Vũ Phi, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng xoa xoa. Anh nói tỏ vẻ ưu thương: "Kỳ thực anh cũng không muốn có đứa nhỏ sớm như vậy."
Nhìn thấy vẻ mặt không hiểu của Mục Vũ Phi, anh giải thích nói: "Anh thấy bản thân mình vẫn còn giống như là một đứa trẻ nhỏ. Anh vẫn còn cần phải có người chăm sóc cho, như vậy làm sao có thể làm cha được chứ."
Mục Vũ Phi lười phải tức giận cùng với Vũ Thiên, trực tiếp quay đầu đi, phẩy phẩy tay để cho Vũ Thiên tránh xa mình ra một chút, nói: "Nếu anh nghĩ không thể nói chuyện được thì đừng nói nữa, hai chúng ta không có cùng tiếng nói chung."
Vũ Thiên bật cười, để tùy ý cho Mục Vũ Phi phát giận cũng không để ý tới, lập tức ở một bên bắt đầu xem báo chí. Trong lòng đang Mục Vũ Phi có một luồng hỏa khí không tên, nhưng lại không có chỗ nào có thể phát tiết ra được. Cô nín một hồi lấu, sau đó liền xoay người một cái đạp cho Vũ Thiên một cước. Thấy anh không chút sứt mẻ liền lại bổ thêm mấy cú đá. Vũ Thiên biết lúc này Mục Vũ Phi đang cáu kỉnh trong người rồi, liền nhanh ôm siết lấy cô, áp chặt ở trong ngực mình để cho cô dịu bớt hỏa khí.
Mục Vũ Phi mím môi cũng không nói chuyện, chỉ gắt gao lôi kéo vạt áo của anh. Vũ Thiên biết Mục Vũ Phi là người dẫu cái có nỗi khổ sở gì, cũng đều giấu ở trong lòng không chịu nói ra. Thế nhưng mà cái dạng kì lạ này của cô, lại càng làm cho người ta thấy thương cảm.
"Anh biết là em sợ hãi! Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời người, em vẫn còn chưa có chuẩn bị tốt cho việc nghênh đón hai đứa nhỏ này. Anh cũng biết rõ em đang phiền lòng. Có đứa nhỏ thì em không thể đến trường, cần phải nghỉ học ở nhà để dưỡng thai. Căn cứ vào tính tình của em, làm sao em có thể dằn lại được sự tịch mịch."