Hai người đàn ông lặng yên bắt đầu cắt bít tết. Thế này rõ ràng là Mục Vũ Phi đã mất hứng khi nghe bọn họ mang theo cô mà nói chuyện cắp thương cặp gậy như vậy. Hơn nữa hiển nhiên là Mục Vũ Phi đã tức giận rồi. Mục Vũ Phi mà nổi giận lên thì hậu quả thật nghiêm trọng, Đoan Mộc sẽ bị đánh, còn Vũ Thiên sẽ phải nằm ngủ ở phòng khách. Cho nên bọn họ sáng suốt không tiếp tục nói đến đề tài mẫn cảm có liên quan đến Mục Vũ Phi nữa.
Một lát sau, Vũ Thiên không thể nào ăn được thịt bò sống nữa rồi, chưa kể đến việc cắt thịt cũng rất vất vả. Miếng thịt bò tươi có mùi máu tươi nồng đậm đã kích thích dạ dày của anh, lúc này cũng bắt đầu toát ra nước chua rồi. Anh Vũ Thiên để dao nĩa xuống, nói với Đoan Mộc: "Việc này vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn một chút. Tôi muốn phái người đi xem hòn đảo nhỏ mà anh đã tuyển chọn sau đó mới có thể kết luận được. Đoan Mộc gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Dù sao lần hợp tác này cũng phải đến trên trăm triệu, không phải có thể tùy tiện qua loa được.
Lúc này điện thoại của Vũ Thiên hợp thời vang lên. Anh bắt máy tới nghe một hồi, hàng lông mày liền nhíu lại gắt gao.
Mục Vũ Phi thấy sắc mặt khác thường của Vũ Thiên, vội đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi nhà hàng, Vũ Thiên gọi điện thoại cho Phương Gián, bảo Phương Gián hiện tại mau trở về nhà của ông nội. Mục Vũ Phi biết nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì đó rồi, liền thân thiết nắm giữ lấy tay Vũ Thiên.
Tay của Vũ Thiên nắm giữ ngược lại tay của Mục Vũ Phi, lực đạo lớn đến độ thiếu chút nữa thì bóp nát cổ tay cô.
"Có chuyện gì vậy anh?"
Vũ Thiên xoa xoa huyệt Thái Dương, cau mày nói: "Cô cô đã trở lại, con trai của cô cô ở Châu Phi bị người ta đánh gãy đi một chân. Hiện tại cô cô đang ở nhà của ông nội."
Mục Vũ Phi lặng người đi, bị đánh gãy chân? Mục Vũ Phi cũng có biết qua tình hình của gia đình nhà cô cô. Năm đó cô cô ỷ vào gia thế gả cho dượng, còn để cho chồng mình đi đến làm việc của xí nghiệp của nhà họ Vũ. Sau khi sinh được đứa con trai, quan hệ của cô cô và mẹ chồng trở nên cực đoan không được tốt. Mà dượng thì lại không thể nào giải quyết được xung đột giữa vợ của mình với mẹ đẻ. Bởi vậy cô cô thường xuyên quở trách đối với chồng mình. Dượng ở nhà phải nhận đến đủ điều khắt khe là điều hiển nhiên, cho nên vài năm trước đã hồng hạnh xuất tường (ngoại tình) ở ngoài nuôi một tiểu tam. Thời điểm đứa nhỏ được 3 tuổi thì bị cô cô biết, lấy tiền để giải quyết đối với người đàn bà kia. Hiện tại con trai của cô đánh gãy một chân như vậy, khẳng định dượng lại càng không muốn gặp đứa con trai này. Về sau nhất định sẽ giao tất cả lại cho con trai của tiểu tam quản lý gia nghiệp.
Người nhà họ Vũ, từ nhỏ tới lớn đều được Vũ Phượng Kiều gọi tới nhà cũ của nhà họ Vũ. Tất cả mọi người đều mang một bộ dáng ảm đạm sầu bi. Vũ Phượng Kiều hãy còn đang khóc rống không nghỉ. Bà ta oán hận mắng Vũ Thiên và Mục Vũ Phi, nói bọn họ rắp tâm bất lương, khiến cho cả nhà bọn họ già trẻ đều phải đi theo sang Châu Phi. Kết quả con trai bây giờ lại bị xảy ra chuyện như vậy, về sau xem như đã bị phế đi rồi. Thấy vợ chồng Vũ Thiên vẫn luôn trầm mặc không để ý gì tới mình, có thể nói, Vũ Phượng Kiều lại càng thêm không chịu nổi.
Vũ Phượng Kiều nói con mình là bị xảy ra tai nạn xe cộ. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi và Vũ Thiên cũng từ Phương Gián đã biết được, nguyên nhân là do con trai của cô cô đã đùa giỡn với một người phụ nữ đứng đầu Xã Hội Đen ở trong quán bar nơi đó. Kết quả bị người ta trả thù nên mới đánh gãy chân. Vốn dĩ hết thảy chuyện này đều là có thể ngăn ngừa được. Nhưng mà Vũ Phượng Kiều biết rõ sự bất hòa giữa con của mình với cha đẻ, về sau khó tránh khỏi bị đứa nhỏ của tiểu Tam đoạt đi mất gia nghiệp. Cho nên liền mượn cơ hội này để cho con trai cùng đi tới Châu Phi để tạo biểu hiện tốt. Nhưng là thời điểm bây giờ không phải là lúc để nói ra những lời này. Hiện tại Vũ Phượng Kiều đang có cảm xúc kích động, hơn nữa con trai của bà ta bây giờ nhất định là không còn cơ hội nữa rồi, nói ra cũng chỉ có thể càng kích động thêm mâu thuẫn mà thôi.
"Hiện tại việc chủ yếu là cần phải chữa khỏi bệnh cho con trai của con đí đã. Còn những chuyện khác chờ đến khi bệnh tình của đứa nhỏ đã có sự giảm bớt rồi sẽ giải quyết sau." Ông cụ Vũ cau mày, ông cụ tâm tình phân giải với Vũ Phượng Kiều. Thực sự, giờ phút này ở nhà cãi lộn thì cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Vũ Phượng Kiều vừa nghe thấy vậy lại càng cảm thấy tức giận. Bà ta chỉ vào Mục Vũ Phi liền mắng: "Ông nội nhà cô nói đó, nghe ra thì thật là rất tốt đẹp đấy, thế nhưng mà con tôi đã được bác sĩ chẩn đoán rồi, cái chân này rốt cuộc không thể nào tốt lên được! Nếu như không phải con tiện nhân Mục Vũ Phi này đã gây chuyện thị phi ở thành phố K như thế, làm sao có thể dẫn đến chuyện phái chồng tôi đi Châu Phi làm việc được? ! Cả ngày chỉ biết đi kích động người khác, cho là mình được gả tiến vào nhà họ Vũ như thế, thật sự là coi mình là quan trọng nhất rồi phải không ?"
Mục Vũ Phi lần đầu tiên bị người khác nhục mạ như thế. Thế nhưng mà tình huống bây giờ không tiện để cho cô phản bác lại. Mục Vũ Phi chỉ nhẫn nại tính tình khuyên nhủ: "Cô cô đừng tức giận, ông nội nói rất đúng, hiện tại chuyện tốt nhất mà chúng ta có thể làm, chính là tìm một bác sĩ tốt nhất để đến điều trị cho chân của con trai ngài. . ."