"Anh không đi, việc đại sự trong nhà em làm chủ, còn những việc nho nhỏ thì anh làm chủ." Vũ Thiên bĩu môi nói.
Lại nói, từ khi hai người bắt đầu ở cùng với nhau, trong nhà cũng chưa bao giờ có chuyện gì cần sự quyết định của cô hết? Ngay cả từ cái việc mua quần lót như thế nào, cũng đều do đại thần tự một mình ôm lấy hết tất cả mọi việc! Mục Vũ Phi hồ nghi nhìn lại Vũ Thiên, hỏi: "Nhà chúng ta có đại sự gì vậy?"
Vũ Thiên liếc mắt nhìn xéo sang Mục Vũ Phi, một nét mặt ra bộ biểu cảm khỏi cần phải nói với em. Anh xoay người ngồi ở trên ghế sofa bắt đầu xem tin tức báo chí. Mục Vũ Phi đành thở dài mà thôi. Cô càng ngày càng phát hiện mình có tiềm chất làm mẹ, mà Vũ Thiên chính là một cậu bé trai lớn quá tuổi tiêu chuẩn. Mục Vũ Phi đi qua rút tờ bào trong tay của Vũ Thiên ra, ngồi ở trên đùi của anh, nói như làm nũng: "Người ta vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm đâu nhé! Anh cũng biết đấy, cuộc làm ăn buôn bán lần này, cứ động một chút là trên một trăm triệu đấy! Anh phải giúp em thôi! Em mà làm không xong, sợ rằng sẽ có nhiều dọa em đó!"
Vũ Thiên nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu, nói: "Xem xét mức độ em đau khổ cầu xin như vậy, anh đây sẽ cùng đi với em một lần vậy."
Thật tốt quá! Khóe miệng Mục Vũ Phi co giật rồi! Người này rõ ràng là muốn cùng đi, vậy mà lại còn muốn bản thân mình phải cầu xin anh mới chịu đồng ý. Hơn nữa đã cầu xin rồi, đại gia lại còn tỏ ra biểu cảm bộ muốn mình phải nhanh chóng quỳ xuống tạ ơn nữa kia! Như thế, làm sao có thể không làm cho lá gan của Mục Vũ Phi cô không bị đau kia chứ!
Mục Vũ Phi không thích ăn ở nhà hàng món ăn nước Pháp. Món ăn đã đắt đỏ mà lại còn ăn không đủ no. Nơi này quả thực chính là một điển hình cực phẩm hút tiền hại người. Bất quá Đoan Mộc lại tuyển chọn địa điểm gặp mặt là ở trong này. Thật ra chỉ khiến cho Mục Vũ Phi cảm thấy Đoan Mộc và Vũ Thiên là cùng một loại mặt hàng.
Đoan Mộc nhìn thấy Mục Vũ Phi cùng với Vũ Thiên đi vào trong nhà ăn, trong khoảng thời gian ngắn có chút như bị mất hứng. Mục Vũ Phi vẫn mang dáng vẻ như lần gặp trước, dịu dàng, xinh đẹp, trong sạch như hoa sen trong nước, không chịu lây nhiễm bất cứ một chút bụi bặm nơi trần thế này vậy. Nếu không phải lúc trước mình quá ngu ngốc, thì hiện tại người đứng ở bên cạnh cô ấy, chắc chắn sẽ không phải là người kia. Đoan Mộc cười khổ vẻ bất đắc dĩ. Điều này thực sự là ứng với câu nói kia, không chiếm được, ngược lại chính là thứ tốt đẹp nhất.
Vũ Thiên thấy Đoan Mộc sững sờ, tiến lên chủ động bắt tay anh, lộ ra nụ cười tươi xán lạn, nói: "Đã nghe đại danh của tiên sinh Đoan Mộc từ lâu, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy."
Đoan Mộc cũng bày ra tám cái răng nở một nụ cười tươi đúng tiêu chuẩn, bàn tay đáp lại cái nắm tay mạnh mẽ của đối phương, nói: "Mọi người đều nói với tôi rằng, Vũ thiếu là một thanh niên tài năng anh tuấn, lần này được gặp thế này, nghĩ rằng đây cũng thật là một sự vinh hạnh đối với tôi."
"Đâu có đâu có, chỉ là lời tán thưởng thôi. Làm sao dám so sánh với Đoan Mộc tiên sinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn."
"Quá khen quá khen, có thể để cho Vũ thiếu nói lời khen đối với tôi như vậy, đúng là niềm vinh hạnh của tôi."
Toàn là dối trá! Từ nội tâm Mục Vũ Phi phát ra sự khinh bỉ đối với hai người bọn họ. Hai người này nếu như người không biết, sẽ thật sự cho rằng hai người này chính là hai anh em ruột từ tám trăm năm nay vẫn luôn hòa thuận kia đó. Đặc biệt hai người đều thuộc về vai ác giả heo xơi tái cọp già, còn muốn gặp dịp thì chơi, làm cho cô thấy ghê tởm. Bất quá, nhìn kỹ hai người này một chút, nhưng mà đều trang điểm gọn gàng diễm lệ, phong thần tuấn lãng (*). Mục Vũ Phi ám xì một tiếng khinh miệt, không hiểu được này hai người trang điểm như vậy phong tao là muốn cho ai xem.
(*) Phong thần tuấn lãng: vẻ đẹp anh tuấn, lãng tử, phong độ giống như thần. Cậu này thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp của một người đàn ông trẻ tuổi.
Đoan Mộc muốn kéo chiếc ghế dựa ra giúp Mục Vũ Phi, lại bị Vũ Thiên giành trước một bước. Đoan Mộc thoáng sửng sốt, lập tức ngồi xuống nói với Mục Vũ Phi nhẹ như gió thiangr mây bay: "Tôi vẫn nhớ rằng cô cực kỳ ưa thích món canh bí đỏ. Nhà hàng này làm món này cũng không tệ, cô có thể nếm thử."
Lời nói này mang ý tứ hàm xúc khiêu khích mười phần, Vũ Thiên hơi nhếch khóe môi một cái, cũng nói phản kích trở lại: "Ha ha, Đoan Mộc tiên sinh thật là người có tâm rồi. Bất quá gần nhất thời tiết chuyển sang lạnh, Phi Phi thật sự không thích ứng, vẫn nên gọi một phần thịt dê nướng hương thảo đi. Phu nhân nghĩ như thế nào?" Vũ Thiên tuy là đang hỏi Mục Vũ Phi, nhưng lại vẫn như cũ đưa thực đơn trả lại cho nhân viên phục vụ.