Chỉ có điều là, ở chỗ này dù tư thế không được thoải mái, Mục Vũ Phi vẫn cứ tựa vào đầu vai của Vũ Thiên ngủ thiếp đi một hồi. Thời điểm Vũ Thiên không ở đây, Mục Vũ Phi đã phải bức bách bản thân mình thích ứng với các tầng lớp trong xã hội của anh, để cho bản thân mình học được cách kiên cường. Nhưng mà, thời điểm này Vũ Thiên đang ở bên người cô, Mục Vũ Phi liền cảm giác mình giống như là một chiếc thuyền lá lênh đênh, đã tìm được hướng đi về phía bến cảng an toàn vậy. Cô không tự chủ, cũng rất thả lỏng, có thể dễ dàng buông tha mỏi mệt của nhiều ngày tới đây.
Sau khi Vũ Thiên cảm giác thân thể của Mục Vũ Phi dần dần trầm thấp xuống, liền chậm rãi mở mắt ra. Trước khi anh đi lên máy bay thì liền nhận được điện thoại của Phương Gián, nói thời gian rạng sáng nay, trong lúc Thượng Duyên chia tay với Thượng Tư Nguyên liền bị người ta tập kích. Thượng Duyên đã được cứu đi, nhưng mà Thượng Tư Nguyên lại bị trúng một đao vào bụng. Vũ Thiên khẽ nhếch khóe môi một cái, xem ra, sự tình bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.
Đến thành phố A về sau ông cụ Mục và ông cụ Vũ liền kết bạn đi về nhà. Ý tưởng ý của gai ông cụ rất đơn giản, đôi vợ chồng son này cũng đã có một hồi chia cách rồi. Thừa dịp Vũ Thiên có thời gian nghỉ ngơi, cùng nên cho đôi vợ chồng bọn chúng có thêm nhiều thời gian ở chung với nhau. Nói không chừng, còn có thể mang đến cho bọn họ một niềm vui lớn gì đó ngoài ý muốn. Vũ Thiên không để ý tới sự bỡn cợt của hai ông nội, lập tức mang theo Mục Vũ Phi đi tới bệnh viện số 2, trực thuộc tổng y viện quân khu.
Trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt, Thượng Tư Nguyên đã qua khỏi kỳ nguy hiểm, chỉ có điều là sắc mặt tái nhợt dọa người. Nhìn thấy Vũ Thiên và Mục Vũ Phi đến liền vội vã ngọ nguậy để ngồi dậy. Thượng Duyên nâng Thượng Tư Nguyên ngồi dậy, để cho anh dựa vào ở trên gối, rồi sau đó mới mời hai người ngồi xuống.
Vũ Thiên chống cằm, híp mắt đánh giá Thượng Tư Nguyên, trong ánh mắt đầy dẫy sự nghiền ngẫm. Thượng Tư Nguyên chủ động chú ý đến ánh mắt của Vũ Thiên. Anh bình thản nhìn thẳng vào Vũ Thiên, trong ánh mắt tràn ngập sự trong sáng.
Vũ Thiên cười nhẹ một tiếng, thu hồi lại ánh mắt. Rồi sau đó anh lạnh lùng nói với Thượng Duyên: "Tôi thừa nhận rằng em là người có khả năng trời phú, nhưng mà sự yếu đuối của em đối với gia tộc của mình, lại là vết thương trí mệnh của em. Lúc trước Phi Phi tuyển chọn em, là bởi vì em không có đến nửa phần năng lực tự bảo vệ mình. Nếu như là tôi, tôi căn bản là sẽ không để ý tương lai cũng như vận mệnh của em, bởi vì anh trai của em là người thích hợp được lựa chọn hơn."
Tất cả đều là do số mệnh. Thượng Duyên cúi đầu, mím môi không nói năng gì. Cô thừa nhận Vũ Thiên nói rất đúng, chính vì vậy mọi chuyện đều là do Mục Vũ Phi đến xử lý, Thượng thị mới có thể giữ lại được này cái tên của mình. Nhờ đó, người thân của cô mới có thể có cổ phần công ty cơ bản để dựa vào không đến mức phải lưu lạc đầu đường. Nếu như là Vũ Thiên, anh căn bản là sẽ không để ý đến sự chết sống của người khác, bởi vì những người này đều không liên can gì đến anh.
Mục Vũ Phi ngồi ở một bên cũng không nói năng gì. Vũ Thiên đã nói rõ là anh muốn đích thân xử lý chuyện này. Hơn nữa đối với Thượng Duyên mà nói, Mục Vũ Phi thực sự có một chút bị thất vọng đối với cô. Mục Vũ Phi hi vọng có thể mượn cơ hội này để làm cho Thượng Duyên thức tỉnh lại
Vũ Thiên phất phất tay nói: "Nên làm như thế nào thì bây giờ em cũng đã biết rồi, hẳn là Phương Gián đã truyền đạt lại lời nói của tôi cho em biết rồi."
Thượng Duyên nắm chặt nắm tay, gật gật đầu, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Thấy Thượng Duyên đi rồi, Vũ Thiên nhích lại gần lưng ghế dựa, miễn cưỡng nói: "Vất vả cho anh rồi, nhưng nó cũng đã xác thực rằng việc Nhà họ Thượng động thủ đối với hai người là chuyện thực."
"Đúng là không có chuyện gì có thể gạt được Vũ thiếu!" Thượng Tư Nguyên cười khổ, lắc lắc đầu nói, "Bất quá chỉ có như vậy thì mới có thể để cho ngài nguôi giận, không phải sao?"
Vũ Thiên gật gật đầu, Mục Vũ Phi đã phái Phương Gián và Liệt Dương ở bên cạnh hai anh em bọn họ, đương nhiên sẽ không để cho bọn họ bị gặp chuyện không may. Như vậy, việc Thượng Tư Nguyên bị thương như vậy thì chỉ có một khả năng, chính là tự anh đã đâm cho bản thân mình một đao. Đây thực sự là một người đàn ông tàn nhẫn, có thể ra tay với chính bản thân mình.
"Tôi biết, nếu theo như tính cách của Duyên Duyên, sợ rằng chắc là không biết ra tay độc ác đối với người trong nhà. Con bé rất thiện lương. Nhưng mà như vậy, Vũ thiếu liền sẽ tự tay phá hủy Thượng thị, cho dù là Vũ phu nhân cũng sẽ không thể niệm tình tới mối quan hệ cũ!" Thượng Tư Nguyên buông ánh mắt xuống, nở nụ cười có chút tự giễu, "Ngược lại, đối với Thượng Duyên mà nói, con bé là người có thể tin phục bạn bè, mà tôi, chẳng phải là một con rối có thể lợi dụng được? Vũ Thiên đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài có muôn hình muôn vẻ loại người đang lui tới. Đột nhiên anh hỏi một câu: "Anh làm như vậy là vì cái gì? Vì Thượng Duyên? Hay là vì tổ nghiệp của Nhà họ Thượng?"
Thượng Tư Nguyên trầm mặc một lúc. Anh tùy tiện đưa tay ngắt xuống một đóa hoa bách hợp trong bình hoa ở cạnh giường, đặt vào ở trong lòng bàn tay, chậm rãi nói: "Mẹ đẻ của tôi là một người ngu ngốc, chỉ một lòng nghĩ đến cha của tôi. Cho dù cha của tôi có cưới người vợ thứ hai, bà ấy vẫn luôn luôn tâm tâm niệm niệm rằng, sẽ có ngày cha của tôi có thể hồi tâm chuyển ý, sẽ dắt tay bà ấy sống nốt quãng đời còn lại. Anh đã nghe nói đến bệnh thoái hóa đốt sống cổ bẩm sinh chưa? Thời điểm tôi còn học Trung học, tôi đã phải phẫu thuật, về sau phải nằm liệt ở trên giường suốt hai năm. Khi đó mẹ của tôi vì muốn lấy lòng cha của tôi, nên đã không chút quan tâm đối với hai anh em chúng tôi. Chỉ có Thượng Duyên mỗi ngày hái những đóa hoa Bách Hợp tươi mới đặt ở cạnh giường tôi, ở bên tôi. . ."