Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng mà Mục Vũ Phi vẫn thấy phi thường mất hứng. Cho nên thời điểm ông cụ Vũ và ông cụ Mục gặp Mục Vũ Phi, chỉ thấy cô tết tóc đuôi ngựa, kéo tay áo hai tay cắm vào túi quần, vẻ mặt uể oải đứng ở bên người Vũ Thiên. Nhưng Vũ Thiên chính là một cái móc treo quần áo đúng tiêu chuẩn, cho dù anh chỉ mặc bộ quần áo thể thao, nhìn anh cũng vẫn anh tuấn như thiên thần vậy, làm cho người ta thiếu chút nữa thì choáng váng, mắt bị mù.
Mục Vũ Phi rối rắm nghĩ ngợi, có lẽ hàng này là muốn cô làm nền cho bản thân mình chăng?
Ông cụ Mục cảm khái nói: "Có thế này nhìn cháu mới giống cô nhóc mới hai mươi tuổi đầu."
Tổng Tư Lệnh không có đi cùng, đại khái là do vẫn say rượu chưa tỉnh. Ông chính dặn dò nhân viên bảo vệ bên cạnh mình tiếp đón, đưa bọn họ đi dạo ở quân khu. Trong lúc đi dạo ở trong quân khu, hai ông già vừa đi vừa nói chuyện về tư thế hiên ngang oai hùng của mình năm đó. Nói chưa dứt lời, vừa nói hai cái ông cụ lại bắt đầu hăng máu, ai cũng muốn nói mình lợi hại hơn so với đối phương, còn đối phương ở trong mắt mình chính là thứ cặn bã... Nói chuyện, tranh chấp suốt nửa ngày cũng không sao phân định tranh giành cao thấp được. Hai ông cụ đi đến trường bắn, vừa mới nhìn thấy, lập tức có ý kiến, vậy thì hai bên cùng tỷ thí một chút về tài nghệ bắn súng xem sao. Nhân viên bảo vệ nhìn thấy hai ông cụ mặt đỏ tai hồng, lo lắng nếu bọn họ không đồng ý thì sẽ lấy súng bắn nhau mất. Do đó nhân viên bảo vệ liền đưa ra đề nghị hoà giải, nói để cho Vũ thiếu cùng thiếu phu nhân cũng tham dự vào hoạt động hoạt động ngẫu hứng này đi. Ông cụ Mục và Mục Vũ Phi sắc mặt lúc này liền thay đổi.
Ông cụ Vũ cỡ nào khôn khéo, ánh mắt trên khuôn mặt già nua có chút biến hóa rất nhỏ. Ông cụ nhìn thấy rành mạch, tức thời liền tán thành đề nghị quá hay của nhân viên bảo vệ kia, tốt đến mức thượng thiên nhập địa rồi !
Một cái bắt tay liền xác định xong. Mục Vũ Phi vẻ mặt đau khổ nhìn sang ông nội nhà mình, lại chỉ lấy được một cái ánh mắt muốn cô bình tĩnh lại. Mục Vũ Phi cắn cắn môi, vậy thì cứ bình tĩnh đi!
Ông cụ Vũ nhìn Mục Vũ Phi kì kèo mè nheo, ung dung bước đến vị trí của mình, liền rảnh rang hỏi: "Phi Phi, cháu có thể nhìn ra được đây là loại súng gì hay không? Nhìn ra rồi thì hãy nói ra xem nào."
Mục Vũ Phi nhìn một đống linh kiện ở trước mặt, khóe miệng không nén nhịn được khẽ giật giật. Cô chậm rãi vừa lắp ráp các linh kiện, vừa nói trả lời: "Đây là loại súng lục kiểu 64 do nước ta tự nghiên cứu và phát triển, đường kính 7,62 mm, chiều dài 155 mm, trọng lượng là 560 khắc (*). Nòng súng dài, tầm bắn 50 mét, dung bắn ra được 7 phát. Loại súng lục này được thiết kế định hình năm 1964. Đến năm 1980 mới phát sinh định hình. Loại súng này được trang bị cho chỉ huy cao cấp và nhân viên trong quân đội và công an cảnh sát. Đây là loại vũ khí lý tưởng để tự vệ cá nhân."
(*) Khắc: Đơn vị dung lượng của dân tộc Tạng ở Trung Quốc, một khắc tương đương với 1 gam (đơn vị trọng lượng Quốc tế). Như vậy khẩu súng trong đoạn văn trên nặng 0,56 kg theo đơn vị trọng lượng Quốc tế.
Cô vừa nói dứt lời đồng thời 1 viên đạn cuối cùng cũng được áp tiến vào trong băng đạn. Động tác xuất sắc như vậy, đến ngay cả nhân viên bảo vệ cũng không nén nhịn được ánh mắt lấp lánh.
Ông cụ Vũ gật gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn bực. Theo như biểu cảm của ông cụ Mục thì xem ra, việc bắn bia hẳn là sự uy hiếp đối với Mục Vũ Phi rồi. Thế nhưng mà tri thức của Mục Vũ Phi đối với súng ống hiểu biết đến như vậy, thì lại không quá giống, chẳng lẽ là mình nhìn lầm rồi?
Ông cụ Vũ còn đang mải nghĩ mãi không xong vấn đề này, thì ông cụ Mục cầm lấy súng ngắm bia một chút, ngắm xong liền bắn 7 viên đạn, chờ nhân viên bảo vệ báo bia xong, sau liền thập phần đắc ý hất cằm lên nhìn ông cụ Vũ: "Đến lượt ông rồi đó! Thế nào, sao không hếch lỗ mũi chỉ thiên lên đi? !" Ông cụ Vũ hướng về phía ông cụ Mục hầm hừ.
Vũ Thiên nhìn sang Mục Vũ Phi cười một chút. Mục Vũ Phi còn chưa kịp hiểu vì sao anh lại cười như vậy, không đợi cô kịp phản ứng, chỉ thấy trong nháy mắt một tay Vũ Thiên cầm lấy khẩu súng bắn xong 7 viên đạn.
Mục Vũ Phi lặng người đi rồi. Chuyện này thật quá đột ngột đối với cô! Mục Vũ Phi vốn định mượn thời điểm bọn họ bắn bia để làm cho tâm tình của bản thân mình được hòa dịu đi một chút. Nhưng thế nào mà đến một chút cơ hội cũng không cho cô như vậy chứ? ! Chẳng lẽ, Vũ Thiên đã nhìn thấu mình rồi hay sao? Mục Vũ Phi hồ nghi nhìn sang Vũ Thiên.
"Phi Phi, tới phiên em rồi đó." Vũ Thiên nhẹ giọng nhắc nhở.