Không lâu sau, thân hình của Mục Vũ Phi liền đã sắp không còn vững vàng được nữa rồi. Dựa vào vách tường lạnh lẽo, đầu óc của Mục Vũ Phi càng ngày càng thấy nặng trĩu hơn. Cô gọi tên Vũ Thiên, nhưng mà tiếng gọi lại lại yếu ớt như tiếng muỗi bay.
Mục Vũ Phi nghe được tiếng động mạnh khi cửa phòng tắm được mở ra, còn mang theo một trận gió quất ở trên người cô, làm cho cô không nén nhịn được mà co rúm lại một chút.
Vũ Thiên nhìn thấy Mục Vũ Phi ngã xụi xuống trên mặt đất, vội vã đóng vòi hoa sen lại, cầm lấy chiếc khăn tắm bọc Mục Vũ Phi lại. Thân mình Mục Vũ Phi xiêu vẹo tựa vào đầu vai của Vũ Thiên. Cả người mềm nhũn không còn một chút khí lực. Giọng nói của cô thật yếu ớt, nói: "Gần đây thành quả rèn luyện của anh thật không tồi! Em gọi anh nhỏ như vậy mà anh cũng vẫn nghe được."
Lời này của Mục Vũ Phi, Vũ Thiên nghe mà dở khóc dở cười. Vũ Thiên ôm lấy Mục Vũ Phi đi đến phòng ngủ. Vừa đặt cô ngồi ở trên giường thì thấy thiếu chút nữa Mục Vũ Phi bị ngã xuống. Vũ Thiên cả kinh vội vã kéo cô vào trong ngực mình.
Vũ Thiên cảm nhận được thân thể của Mục Vũ Phi đã có chút khí lực, liền kéo chiếc khăn tắm lau tóc cho cô. Vũ Thiên lau tóc đã khô được một nửa, mới cầm lấy chiếc áo ngủ thay ra cho cô.
Mục Vũ Phi đã bị thương sao? Nhìn Vũ Thiên gắt gao nhếch cặp môi mỏng lên, cùng với bộ dạng vẻ mặt đầy vẻ trầm trọng của anh, Mục Vũ Phi không nén nhịn được đưa tay lên vỗ về gương mặt của Vũ Thiên, liền cười nói, "Em không có chuyện gì đâu, chỉ có điều là gần đây em ăn cái gì cũng cảm thấy không có khẩu vị gì hết."
Vũ Thiên không nói năng gì, trong lòng bàn tay anh nắm chặt dội lên một hồi đau đớn. Rốt cuộc anh đã làm cho Mục Vũ Phi mệt chết rồi, đã ép buộc cô phải làm một số những công việc mà cô chưa từng bao giờ phải làm, đã khiến cho cô tâm lực mệt nhọc hết sức như thế.
Mục Vũ Phi làm sao mà không biết được những suy nghĩ kia của Vũ Thiên. Cô liền nói như trêu ghẹo: "Khẩu vị của em không tốt, việc này cũng không phải là giống như anh đã nghĩ đâu. Đây không phải là chuyện đùa, cho nên anh nhất định phải đối xử với em tốt hơn một chút."
Thời điểm Vũ Thiên tắm rửa sạch sẽ xong, Mục Vũ Phi đã nặng nề ngủ thiếp đi rồi. Anh lau lau tóc của mình, ngồi ở bên giường, nhìn Mục Vũ Phi đang ngủ, gương mặt tái nhợt. Anh không nén nhịn được vươn tay ra vuốt ve gương mặt của cô. Ngón tay anh phác họa từng tấc từng tấc lên gò má gầy yếu của cô. Dường như là cảm thấy sự vuốt ve của anh, Mục Vũ Phi quay mặt nghiêng sang cọ xát vào ở trong lòng bàn tay anh.
Nhìn hành động giống như một đứa trẻ nhỏ của Mục Vũ Phi, biểu cảm Vũ Thiên không khỏi trở nên nhu hòa hơn. Anh luôn luôn nhớ đến những ngày ấy ở trong sân trường. Không biết đã bao nhiêu lần anh ra vẻ lơ đãng đi qua bên người cô, mà cô thì luôn vẫn như vậy, thần thái phấn khởi, ánh mắt tỏa sáng rạng ngời tựa như bầu trời đầy sao vậy, làm cho người ta mơ tưởng muốn lưu giữ lại. Khi đó nhìn cô như toát ra một loại sức sống thanh xuân rạng rỡ, không hề giống như hiện tại, bộ dạng yếu đuối, thậm chí có thể nói là ốm yếu như vậy.
Còn đang nghĩ ngợi đến xuất thần, chuông điện thoại di động của Mục Vũ Phi vang lên trong phòng khách. Vũ Thiên nhíu nhíu mày. Anh bật chiếc đèn ngủ ở đầu giường phòng ngủ, nhẹ nhàng đi ra đóng cửa lại.
Ngay sau khi Mục Vũ Phi rời đi, một loạt các công việc còn lại cần phải giải quyết đều để lại cho Phương Gián xử lý. Phương Gián bận rộn đến mức ánh mắt đều đỏ kẻ, đặc biệt lại có thật nhiều quyết định cần phải để Mục Vũ Phi cho ý kiến. Bị rơi vào đường cùng Phương Gián cũng chỉ có thể đành gọi điện thoại cho Mục Vũ Phi. Bất quá lúc này anh thật bất ngờ khi thấy người nghe điện thoại lại là Vũ Thiên. Nhìn nhìn đồng hồ trên tay, mười hai giờ đêm, đây chính là thời gian củi khô lửa bốc! Éc. . . Phương Gián có chút run run.
"Nói." Không giống như Mục Vũ Phi, thời điểm Phương Gián còn đang do dự Vũ Thiên lại rất là lạnh nhạt hạ xuống mệnh lệnh.
"Ông cụ nhà họ Thượng bảo, ngày mai nhất định phải gặp cho được thiếu phu nhân, nếu không gặp được, ông ấy sẽ loại bỏ Thượng Duyên ra khỏi gia phả của gia tộc."
Vũ Thiên lạnh lùng nói: "Nói cho Thượng Quốc Cát biết, yêu cầu ông ta hãy giao toàn bộ cổ quyền trong tay của bốn đứa con ra ngay, bằng không Thượng thị lập tức sẽ cải danh đổi họ."
Phương Gián sửng sốt, lập tức cất tiếng vâng mệnh. Ông cụ Thượng ra mặt như vậy, không vượt ra ngoài dự liệu là do Thượng Quốc Cát cùng với Nhị phu nhân đã thêm mắm thêm muối vào một chút, nói Thượng Duyên bán tổ nghiệp cầu vinh và Thượng Duyên vốn là phận con gái, tương lai sẽ phải lập gia đình. Như vậy cơ nghiệp tổ tông đều sẽ rơi vào trong tay người họ khác. Ông cụ Thượng đã huých phải cái đinh ở nơi ông cụ Mục và ông cụ Vũ. Cho nên, liền đánh chủ ý lên người Mục Vũ Phi. Mà Vũ thiếu lại là người nổi danh có thủ đoạn tàn nhẫn chuyên chế, không giống như Mục Vũ Phi luôn luôn uyển chuyển. Buộc Thượng Quốc Cát giao ra cổ phần công ty như vậy, chính là để cho ông ta tuyệt không nên còn có những suy nghĩ nhớ nhung gì nữa, sẽ nảy sinh thêm sự cố khiến cho ông ta dễ dàng phá hủy Thượng thị. Bằng cách này, cho dù thế nào, trước tiên ông cụ Thượng cũng sẽ nghĩ đến việc giữ lại Thượng thị, mà không phải một mực luôn nghĩ vấn đề tranh thủ con trai cháu nội còn cầm quyền ở Thượng thị. Cục diện cũng sẽ từ việc ông cụ Thượng vì con trai mà chèn ép Thượng Duyên, biến thành giữ gìn Thượng Duyên mà chèn ép con trai rồi.