Có thể là hai ông cụ trước khi đến đây, đã thông báo trước với Tổng Tư Lệnh là không nên lộ ra tin tức bọn họ đến đây, cho nên Tổng Tư Lệnh cũng chỉ mang theo bên người có một nhân viên bảo vệ. Hàn huyên nửa ngày Tổng Tư Lệnh nhất định phải để cho mọi người tẩy trần đón gió. Thái độ của ông khẩn thiết làm cho người ta không thể nào cự tuyệt được. Mọi người vừa mới xuống xe, lúc này cũng chỉ có thể lại lần nữa ngồi lên xe. Một đường tiếp tục xóc nảy làm cho Mục Vũ Phi âm thầm có cảm giác mình có chút muốn hư thoát. Vốn dĩ gần đây áp lực quá lớn, nên Mục Vũ Phi cũng không thấy thèm ăn. Vậy mà bây giờ đã sắp đến 7 giờ rồi mà còn chưa ăn cơm, thân thể của cô thật không sao chịu nổi.
Đến khách sạn Mục Vũ Phi lấy cớ đi toilet, tìm một cái xó xỉnh hẻo lánh để đứng. Cô nói với nhân viên phục vụ lấy giúp cho mình một ly nước ấm. Mục Vũ Phi uống hết hơn phân nửa chén nước mới hóa giải được dạ dày cho thoải mái. Cô lấy ra điện thoại ra gọi cho Phương Gián, nói cho anh biết sợ là nhà họ Thượng nơi đó sẽ bị sinh chuyện. Cô dặn dò Phương Gián để cho anh ngầm để ý đến một chút, đừng để xảy ra chuyện gì sai lầm.
Cúp điện thoại, Mục Vũ Phi nhẹ thở ra một hơi, nhìn đồng hồ rồi xoay người đi lên lầu.
Bên trong phòng, tiếng nói chuyện tiếng cười vang lên không ngừng, Mục Vũ Phi gõ gõ vào cánh cửa, rồi sau đó mới đẩy cửa đi vào. Người ngồi ở trong phòng không ít. Thời điểm Mục Vũ Phi không có ở đây, đã có thêm sáu bảy cá nhân đến đây. Trong số đó có một người làm cho hô hấp của cô dường như bị dừng lại một chút. Nhưng mà biểu cảm của Mục Vũ Phi vẫn như cũ, không hề thay đổi, thản nhiên đi tới.
Có trời mới biết được, tay của cô đã run rẩy một chút, thân mình thiếu chút nữa liền tê liệt mềm nhũn ra. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi bấm một cái vào lòng bàn tay của mình, cứng rắn nhẫn nhịn lại cảm xúc kích động muốn bổ nhào qua bên đó! Mục Vũ Phi thiếu chút nữa liền không thể khống chế nổi mà thốt ra cái tên vẫn luôn luôn quanh quẩn ở trong óc của cô! !
Vũ Thiên mặc một thân âu phục màu đen. Nhìn anh gầy, nhưng lại khỏe mạnh không ít. Thời điểm Vũ Thiên nhìn thấy Mục Vũ Phi, ánh mắt anh trong nháy mắt biến thành nóng rực, nhưng rội lại lập tức khôi phục lại như bình thường. Anh đứng dậy, giới thiệu cho cô những người đã đến theo sau. Gồm có chính ủy, hai người Phó Tư Lệnh, hai người phó chính ủy, còn có một cô gái trẻ làcon gái của phó chính ủy, tên là Lâm Uyển.
Nhất nhất chào hỏi qua một lượt, sau đó Vũ Thiên kéo chiếc ghế dựa ra giúp Mục Vũ Phi, sau đó mình cũng ngồi xuống ở bên cạnh. Từ đầu đến cuối hai người đều không có tiếp xúc đến nửa phần tứ chi, nhưng lại như là vợ chồng đã chung sống với nhau hơn mười năm vậy.
Ông cụ Vũ và ông cụ Mục hết sức hài lòng biểu hiện của hai người bọn ho. Mặc dù nói, nếu như hai vợ chồng cháu mình cửu biệt trùng phùng (*), có ôm ấp nhau đến kịch liệt gì đi nữa, thì lại càng làm cho bọn họ thấy mừng thầm. Được rồi, vô lương tâm như bọn họ, kỳ thực chỉ vì muốn xem cuộc vui!
(*) Cửu biệt trùng phùng: Xa cách nhau rất lâu rồi mới lại được gặp nhau.
Mục Vũ Phi chú ý tới ánh mắt của Lâm Uyển. Thời điểm cô ta nhìn Vũ Thiên tươi cười xán lạn, nhưng nhìn đến cô thì tự bản thân liền tối sầm nửa phần.
"Vẫm luôn nghe anh Vũ Thiên nhắc tới cô, ngược lại lần đầu tiên được gặp cô thế này, cảm thấy cô thực sự là trẻ tuổi! Thực sự là không biết nên gọi cô là em gái, hay là nên gọi cô là chị dâu nữa." Lâm Uyển nghiêng đầu, coi như đang nói lời khen ngợi Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi âm thầm lắc đầu. Chung quy cũng là vì được quá nuông chiều rồi cho nên không phân định rõ được tình thế, phần cũng quá mức tự cao, nên khó thành châu báu. Gọi một tiếng chị dâu cũng thôi đi, lại còn muốn gọi là em gái nữa sao? Vậy cũng nhiều hơn một tầng hàm nghĩa, chẳng lẽ là còn muốn được gả tiến vào trong nhà họ Vũ, danh chính ngôn thuận gọi mình một tiếng là em gái nữa sao? Nghĩ đây là trong nhà của mình hay sao.
"Ai dà, Tiểu Uyển, người ta cũng đã lập gia đình rồi, con vẫn nên gọi một tiếng chị dâu mới đúng." Người cha của cô ta ngồi ở một bên nói vẻ cưng chiều.
Rốt cuộc đúng là một lão hồ ly. Mục Vũ Phi biết là ông ta muốn cấp cho con gái của mình một cái bậc thang để bước xuống. Dù sao ông cụ Vũ và ông cụ Mục đều ở đàng kia, một tiếng gọi em gái như vậy chẳng phải là muốn làm thân với hai nhà hay sao? Ở đây có nhiều người như vậy, có người nào không nghĩ muốn trèo lên chứ? Cô nghĩ rằng cô là người hoàn hảo, trèo không nổi, đừng để cho ngày sau người khác còn không cho cô là một đứa trẻ!
Mục Vũ Phi lại không như ý của ông ta. Cô ôm lấy khóe môi cười tỏ vẻ ngại ngùng, "Bác cứ nói đùa, gọi là em gái là đúng rồi ạ, làm em gái của chị Uyển đây, vậy cũng coi như là phúc khí của cháu rồi."