Mục Vũ Phi lắc lắc đầu ngăn Đoan Mộc lại không để cho anh ta tiếp tục nói nữa. Cụ thể là cái gì thì cô cũng đã không muốn biết nữa rồi. Cô bây giờ là vợ của Vũ Thiên, nên nói cho rõ chính thân phận của mình, cũng không thể để cho Đoan Mộc lưu lại một phần nhớ nhung. Đối với Đoan Mộc, đối với bản thân mình, cũng đều không tốt.
Đoan Mộc thở dài, cũng cho rằng có lẽ bản thân mình năm đó cũng chính là không thích Mục Vũ Phi đi? Hoặc có lẽ chỉ là bản thân mình thích Mục Vũ Phi mà thôi? Khi đó cha của anh đã lấy mẹ của anh ra để mà uy hiếp anh, muốn anh ra đi. Vốn dĩ là Đoan Mộc có thể nói rõ với Mục Vũ Phi, thế nhưng mà anh lại lựa chọn phương thức kém cỏi nhất đi biểu đạt.
"Đừng suy nghĩ nhiều, " Mục Vũ Phi đứng dậy, "Nếu như anh không còn có chuyện gì nữa thì hãy tiễn tôi đi đến một nơi nào đó. Nếu như còn ở lại chỗ này nữa, tôi phỏng chừng đến ngày mai tôi cũng sẽ được đưa lên trang đầu của các tin bát quái cho mà xem."
Đoan Mộc lấy lại tinh thần, nhìn nhìn chung quanh, ánh mắt càng ngày càng ý vị thâm trường, nói vẻ cố chấp: "Cùng ở một chỗ với mĩ nam như tôi đây, được đưa lên tin bát quái là vinh hạnh của ngươi cô đáy! À mà tôi cũng nói, vừa vặn tôi cũng chưa có bạn gái, khi nào mà cô thấy mệt mỏi với Vũ Thiên thì hãy đến cùng tôi?"
"Chồng của tôi so ra còn đẹp trai hơn anh nhiều, cũng có tiền hơn so với anh. Đầu óc của tôi có bị kẹp cửa thì tôi mới không cần anh ấy lại đi cùng với anh?"
". . . Cô… cô vẫn thật sự là một cô gái không đáng yêu. . ."
"Cảm ơn đã khích lệ."
". . ."
Mục Vũ Phi về tới nhà họ Mục. Ông nội của cô từ một ngày trước đã gọi điện thoại cho cô, bảo cô trở về nhà. Đến khi Mục Vũ Phi vừa trở về đến nhà, thì đã thấy ông cụ Vũ đã ở đó rồi. Hai người đang chơi cờ với nhau, đều cùng rất vui mừng, Ông cụ Mục trực tiếp vung tay lên ý bảo Mục Vũ Phi đi pha trà cho mình.
Xem hai người đấu cờ vua với nhau đến mức đều có thể mặt đỏ tai hồng như vậy, Mục Vũ Phi liền có chút coi thường hai ông lão ngoan đồng (*) này. Cô đứng dậy đến bên giá sách của ông nội, lấy từ trong đó ra một lon Thiết Quan Âm, rồi sau bắt đầu pha trà ở bên bàn. Ông cụ Mục bày một bộ đồ pha, uống trà ở trên một chiếc khay bằng gỗ cây Lê, được chạm khắc rất nghệ thuật. Bình thường trừ ông cụ ra thì cũng chỉ có một mình Mục Vũ Phi là có thể chạm vào. Thủ pháp pha trà của Mục Vũ Phi thật đúng chỗ, nước ấm cũng nắm trong tay vừa vặn tốt. Ông cụ Vũ nhẹ nhàng hớp một ngụm cảm khái nói: "Phi Phi, hóa ra cháu chính là một cao thủ pha trà, cùng với Vũ Thiên đúng là một đôi."
(*) Lão ngoan đồng: Biệt hiệu của nhân vật Chu Bá Thông trong tiểu thuyết kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung. Biệt hiệu được đặt dựa theo tính cách của nhân vật đã có tuổi, nhưng vẫn hồn nhiên, thích chơi đùa vui vẻ giống như trẻ nhỏ. Ở trong đoạn văn trên, ý tác giả muốn nói ông cụ Mục và ông cụ Vũ khi chơi cờ với nhau cũng tranh cãi nhau giống như trẻ con.
Ông cụ Mục vừa nghe thấy liền không vui, vội vàng đoạt lấy chén trà của ông cụ Vũ, nói: "Cháu nội nhà ông pha trà giỏi, vậy thì hãy để cho cháu nội của ông pha trà đi. Tôi nói cho ông biết, trà của Phi Phi nhà tôi pha vừa vặn như vậy, ông thích uống cũng không được uống!"
Hai người lại tranh luận với nhau một phen, Mục Vũ Phi trợn trừng mắt, dứt khoát ngồi ở một bên xem tài liệu. Cô quả thực là biết không ít việc, bất quá đều là do ông nội của cô đã buộc cô phải học từ hồi còn nhỏ. Dù có thích hay không, cô cũng đều học được một đống lớn. Cho đến tận bây giờ Mục Vũ Phi cũng vẫn không biết được, mình học mấy thứ này thì có ích lợi gì.
Đợi đến hơn nửa canh giờ, hai ông lão kia đều không có ý tứ hưu chiến, ngược lại là lại càng ầm ĩ hơn, tình cảm càng mãnh liệt hơn. Mục Vũ Phi lạnh mặt nhìn hai ông lão trah luận, rốt cục không sao nhẫn nhịn được nữa, liền cắn răng hỏi: "Hai ông không phải là muốn đánh một trận để cho cháu làm trọng tài hay sao? Hay là ông cụ Thượng đến tìm hai người, hai người mới gọi cháu trở về để muốn tranh công với cháu?"
Lời Mục Vũ Phi vừa nói ra, hai ông lão đều bị nghẹn họng, ho lên khụ khụ.
Ông cụ Mục luôn luôn yêu cô cháu gái của mình như sinh mệnh. Lúc này nghe thấy cháu gái chế nhạo mình như vậy cũng chỉ là hung hăng trừng mắt với ông cụ Vũ, nói: "Ông xem đi! Thời điểm tôi giao con bé cho nhà ông, nó vẫn còn là một cô gái nhỏ, giống như một cái nụ hoa vậy. Thế mà không được bao lâu hãy nhìn xem, nó có một cái bộ dáng giống hệt như Vũ Thiên nhà ông vậy!"
Ông cụ Vũ lần đầu tiên bị ông cụ Mục bác lại á khẩu, không trả lời được. Không phải là ông không thừa nhận, giờ này khắc này Mục Vũ Phi thật sự là cực kỳ giống với Vũ Thiên. Thời điểm cô lạnh mặt trào phúng, nhìn cực kỳ giống!
Thấy Mục Vũ Phi cau mày nhìn hai người bọn họ, Ông cụ Mục ho khụ nói: "Phi Phi a, ông cụ nhà họ Thượng quả thật có đi tìm hai chúng ta, bất quá chúng ta đã giải quyết rồi."