Thấy Mục Vũ Phi có việc, mọi người cũng không lưu giữ cô lại nữa. Bất quá Tư Tư vốn là có tình thâm ý thiết đối với Mục Vũ Phi, lưu luyến chia tay một phen, khiến cho Lục tử tức giận, tâm can lại đau một trận.
Bỏ qua ánh mắt khinh bỉ của mọi người, Mục Vũ Phi lạnh nhạt đóng gói lại mấy phần đồ ăn suốt thời gian qua không hề đụng đũa kia, nói là mang về cho các bạn gái ở cùng phòng ngủ ăn. Sau đó Mục Vũ Phi gọi lại lần nữa món ăn mới chất lượng cho mấy người bọn họ, sau đó mới ngồi lên xe của Phương Gián lái đi. Phương Gián không hỏi cô làm thế nào lấy được hợp đồng, chỉ rất là lạnh nhạt tiếp nhận hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty, miệng nói: "Ngoài 60% cổ phần công ty do các nhà đầu tư vừa và nhỏ nắm giữ, chúng ta bây giờ nắm giữ 25% cổ phần công ty Thượng thị, nhà họ Thượng chỉ có 15%."
"Cắt đứt tất cả các nhà cung cấp của Thượng thị, về việc xuất khẩu hãy tạo ra phiền toái cho bọn họ."
“Vâng!”
Mục Vũ Phi nhéo nhéo mi tâm. Bây giờ cô vẫn còn có một cái vấn đề lớn nhất, chính là Đoan Mộc. Người này giống như một con hổ đang ngủ. Nếu như cô cẫn còn chưa làm ra cho rõ ràng thì sẽ khiến cho cô cảm thấy bất an. Nghĩ nghĩ, Mục Vũ Phi nói dặn dò: "Điều tra về Đoan Mộc, triệt để một chút."
Phương Gián gật gật đầu.
Mục Vũ Phi nhìn ra thành thị phồn hoa ở bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn. Cô luôn luôn không dám nghĩ đến Vũ Thiên, sợ là nghĩ đến anh một chút, sẽ làm cho bản thân bị yếu đuối. Nhưng mà cho dù cô có ngàn vạn giấu giếm, che dấu tất cả, rốt cuộc gương mặt của Vũ Thiên lại càng hiện ra ở trước mắt cô nhiều hơn. Nghĩ đến anh vậy mà có thể bỏ lại bản thân mình, để cho mình phải đối mặt phải gánh vác, cô còn có chút muốn cười. Người này, ngược lại là thực sự tin tưởng ở cô như vậy. Nếu như cô thật sự chọc hỏng cái giỏ, anh cũng sẽ không hối hận vì đã cưới bản thân cô về đó chứ? Mục Vũ Phi bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ. Đột nhiên Mục Vũ Phi phát hiện ra mình cũng sẽ lập dị quái đản như vậy. Ngửa đầu lên, cô nhắm mắt lại, nước mắt bị cô cứng rắn nén ngược trở lại. Vũ Thiên không ở đây, cô không thể để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy sự yếu ớt của cô.
Trận phong ba trong trường học rất nhanh đã trôi qua rồi. Hoa Nhu, người đang thu hút sự chú ý, đã bị cảnh sát bắt đi và giam giữ trong mười ngày, sau đó bị trường đuổi học với lý do đã gây ảnh hưởng quá xấu.. Đến lúc này, xem như thanh danh của Mục Vũ Phi đã được lên cao, rất nhiều người cũng như mấy người bọn Yến tử đều cho rằng, Hoa Nhu đã chọc phải người của nhà nước. Thế nhưng mà, những người có tầm nhìn thì từ khi Mục Vũ Phi đã đăng trên diễn đàn của trường hai bài viết kia, thì đều nhìn thấu manh mối. Bọn họ không dám nói cái gì bên ngoài, chỉ dám thảo luận sôi nổi ở nơi riêng tư.
Mục Vũ Phi căn bản không có thời gian đâu mà đến xử lý các dư luận của sinh viên đối với cô. Hiện tại cô đã tiếp nhận xí nghiệp của Vũ thị, nhưng mà quan mới nhậm chức, vẫn là có rất nhiều người thích chế tạo phiền toái cho cô. Vì thế cho nên, ngay cả lúc ăn cơm ở căn tin trường học Mục Vũ Phi cũng đều phải xử lý các vấn đề xếp thành núi.
Phương Gián vẫn là tìm được Mục Vũ Phi ở tại căn tin. Anh giao lại cho Mục Vũ Phi tư liệu về Đoan Mộc mà anh đã điều tra được, thấp giọng nói: "Người này không đơn giản."
Mục Vũ Phi vừa ăn vừa đọc tư liệu đang cầm trong tay. Trong tập tư liệu này đều là những báo cáo viết về Đoan Mộc, nói Đoan Mộc 16 tuổi mới được về sống nhà Đoan Mộc, trước kia anh liên tục sống ở trong nước .
Đọc tư liệu, Mục Vũ Phi phát hiện ra mình thật sự sắp đau đầu rồi !
Ngay tại thời điểm cô phiền muộn, một người trực tiếp đi tới ngồi xuống ở bên cạnh ở cạnh bọn họ. Mục Vũ Phi nhìn thấy rõ người vừa tới, trên mặt lập tức được treo một nụ cười tươi rất thân thiện và hiền lành. Mục Vũ Phi không dấu vết thu lại tập tư liệu cất vào trong cặp hồ sơ đưa cho Phương Gián, hai tay vây quanh dựa vào lưng ghế dựa, không nói chuyện, chỉ có cười.
"Xem ra tâm tình của Mục tiểu thư hiện tại đang tốt lắm thì phải? Không phải là bởi vì đã nhìn thấy tôi đó chứ?" Đoan Mộc giương lên nụ cười rực rỡ nhìn nhìn quanh mình, phát hiện ra có rất nhiều nữ sinh đều đang lặng lẽ đánh giá anh. Đoan Mộc không khỏi táp lưỡi chậc chậc, nói: "Xem ra các cô gái trẻ ở trong trường học của cô đều rất hiếu khách đấy nhỉ!"
"Đó là do Đoan Mộc tiên sinh khi trưởng thành đã quá mức phong thần tuấn lãng, nên làm cho người ta không nhịn được mà sinh lòng ái mộ đó thôi. Chỉ có thể nói là “thiên sinh lệ chất nan tự khí” (*) mà thôi." Mục Vũ Phi rảnh rang nhìn Đoan Mộc một cái, nói tiếp, "Đoan Mộc tiên sinh, chẳng lẽ nhất định cứ phải đàm đạo công việc ở trường học như thế này hay sao?"
(*) Thiên sinh lệ chất nan tự khí: Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Trời sinh được vẻ đẹp, không thể sinh ra tính cách của con người được.