"..." Âu Văn Phú rốt cục liền xù lông lên rồi, anh rống lên vào trong điện thoại: "Có phải là cô cố ý muốn chọc giận chết tôi hay không? !"
Thượng Duyên nhận thấy nguyên nhân làm cho Mục Vũ Phi nổi giận, liền không hiền hậu cười to thành tiếng. Mục Vũ Phi cũng cười rồi nín lặng ngay, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc lại, hỏi: "Vậy đến cùng anh có quan tâm đên hay mặc kệ tôi đây?"
"Cô muốn tôi phải quan tâm đến cô như thế nào chứ? Tôi cũng không phải là người giữ trật tự đô thị!" Âu Văn Phú nói vẻ chán nản.
"Nhưng mà mẹ tôi đã từng dạy tôi rằng, khi có khó khăn hãy đi tìm cảnh sát!"
Âu Văn Phú vừa mới hạ huyết áp, lại tăng xông lên rồi. Anh cực kỳ tức giận ném luôn điện thoại, nhưng lại phát hiện ra, điện thoại của mình chất lượng vậy mà lại tốt dọa người. Đã thế lại điện thoại lại vẫn còn biểu hiện ra là cuộc gọi vẫn được tiếp thông! Âu Văn Phú bổ nhào qua, cầm lấy điện thoại tiếp tục rống to: "Ông đây là đặc công! Đặc công! ! ! Thủ hạ của ông đây không phải là cảnh sát! ! !"
Mục Vũ Phi lôi kéo một lọn tóc nói vẻ không có chuyện gì cả: "Tốt quá rồi, vậy thì bây giờ tôi sẽ gửi tin nhắn cho Vũ Thiên, nói tôi là tiểu tam của anh."
Âu Văn Phú vừa nghe thấy vậy, lập tức liền hụt hơi rồi, nhịp tim đập của anh lẫn huyết áp cũng nhất tề bị chậm lại. "Chuyện này, Phi Phi à, tôi vẫn còn muốn sống thêm hai năm nữa. Em nói đi, em muốn tôi phải làm sao bây giờ? Chuyện của em cũng chính là chuyện của anh Âu này! Anh Âu nhìn thấy em phải chịu ức hiếp như vậy, lại còn có thể mặc kệ em hay sao? Đúng không đúng không?"
"Vâng, đúng là như vậy!" Mục Vũ Phi nghiêm túc trả lời, "Vậy thì xế chiều ngày mai anh hãy dẫn người đến trường học của chúng tôi nhé."
Cúp điện thoại, Âu Văn Phú có cảm giác mình tâm can tỳ phổi thận đều đau nhức. Anh buồn bực mở cửa ra, lại phát hiện bọn thủ hạ ở ngoài cửa đều nhìn anh vẻ nơm nớp lo sợ. Rõ ràng cho thấy bọn họ nghe được anh đang có bão nổi ở trong văn phòng. Âu Văn Phú có cảm giác hình tượng tốt đẹp mà mình đã tạo dựng suốt nhiều năm qua đã bị ầm ầm sụp đổ. Anh không sao nhẫn nhịn được cảm thấy nơi cổ họng ngòn ngọt, một búng máu chỉ thiếu chút nữa là phun ra. Âu Văn Phú vịn tay vào tường, chỉ chỉ vài người nói: "Đi đến nơi của ông nội mượn một vài bộ đồng phục cảnh sát… cậu này, cậu này, cậu này, cậu kia, đừng lẩn trốn nữa! Còn cậu này nữa, ngày mai thay đổi quần áo cùng tôi đi giải quyết một chút vấn đề riêng."
Hôm nay là một ngày trời trong nắng ấm, bầu trời xanh thẳm không có một gợn mây. Thế nhưng Âu Văn Phú lại có cảm giác trên đỉnh đầu của mình đang có một đám mây đen trùm lên. Anh mang theo một đám đặc công mặc đồng phục cảnh sát, đi theo Mục Vũ Phi đi đến phòng học khoa máy tính năm 3 đại học. Thời điểm đứng ở cửa lớp Mục Vũ Phi hướng về phía Âu Văn Phú bĩu bĩu môi. Âu Văn Phú nhận mệnh chỉnh chỉnh lại cái mũ, cùng một đám đặc công đẩy cửa vào.
Vẫn còn đang trong giờ học, giáo sư cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Âu Văn Phú giơ giơ lên giấy chứng nhận của cảnh sát, nói: "Chấp hành công vụ."
Rồi sau đó anh liền đi về hướng của Hoa Nhu. Khi đứng ở trước mặt của Hoa Nhu, anh còn cố ý hỏi một câu vô nghĩa: "Cô có phải là Hoa Nhu hay không?"
Trong nháy mắt sắc mặt của Hoa Nhu liền mất hết huyết sắc. Cô ta run rẩy gật gật đầu. Âu Văn Phú quay đầu ý ra lệnh. Hai người đi lên liền túm lấy Hoa Nhu kéo đứng lên.
Âu Văn Phú sắc mặt không thay đổi, nói: "Cô là người khả nghi cố ý phỉ báng Mục tiểu thư Mục Vũ Phi, tạo thành một ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ. Hiện tại tôi phải đưa cô đến cục cảnh sát."
Trên tay Hoa Nhu truyền đến một trận lạnh lẽo. Trong nháy mắt Hoa Nhu liền phản ứng lại, khàn giọng gào thét không phải là cô không phải là cô. Hai người kia cũng không để ý đến sự giãy dụa của Hoa Nhu, cứ thế kéo lên. Mục Vũ Phi liền dựa nghiêng vào cạnh cửa. Thời điểm khi Hoa Nhu nhìn thấy Mục Vũ Phi, Hoa Nhu không tự chủ được người liền xụi lơ xuống dưới, một chút âm thanh kêu gào cũng không thấy phát ra nữa. Mục Vũ Phi quay đầu lại nhìn nhìn đám sinh viên đang dại ra, khóe môi nhếch lên một ý cười, mà không ai hiểu ra làm sao.
Kỳ thực Thượng Duyên cũng đã từng hỏi Mục Vũ Phi rằng, tại sao cô lại muốn làm lớn chuyện này ra như vậy, sẽ có tác động ảnh hưởng không hay đến Hội sinh viên. Thế nhưng mà, ý tưởng của Mục Vũ Phi chính là thật sự cực kỳ đơn giản. Cô chỉ là hy vọng trong thời gian Vũ Thiên không có ở nơi đây, những người này cũng đừng có làm ra những cái chuyện ngu ngốc gì đó đối với cô, chụp cho cô cái mũ triêu tam mộ tứ (*), như vậy sẽ làm cho Vũ Thiên phải lo lắng.
(*) Triêu tam mộ tứ: Dịch nghĩa: thay đổi thất thường; sớm ba chiều bốn. Câu thành ngữ này xuất phát từ một điển tích: Một người rất thích khỉ thường cho khỉ ăn quả cây lịch. Anh ta nói với bầy khỉ, buổi sáng mỗi con được ba quả, buổi chiều mỗi con được bốn quả. Bầy khỉ rất vui mừng. Nhưng sau đó anh ta lại nói, buổi sáng mỗi con được ăn bốn quả, buổi chiều ba quả. Sau này câu thành ngữ thường hay dùng để ví với người thông minh thường dùng thủ đoạn, làm cho người dại thường mắc lừa. Hiện nay thường được dùng để ví với sự thay đổi thất thường.
Âu Văn Phú hành lễ đối với vị giáo sư, nói xin ngài tiếp tục giờ học, rồi sau đó liền xoay người rời đi. Một hành động kia quả thực chính là một tiếng sấm nổ làm lay động nơi đất bằng rồi. Đám sinh viên cũng không tiếp tục học nữa, liền ào ào đuôi theo bọn họ đi đến cửa chính. Âu Văn Phú đã diễn vở kịch hoàn toàn như thật. Anh đưa cho Mục Vũ Phi một tờ giấy đã đóng dấu, dùng giọng nói không cao, thế nhưng mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được lời nói của mình: "Cụ thể sự việc đều đã được điều tra xong, đây là thông tin ID của tất cả các bài đăng. Chúng tôi cần cô đi theo chúng tôi để làm biên bản lời khai."