Còn có hơn mười ngày nữa phải phải đến trường đi học, Mục Vũ Phi gần như là mỗi ngày đều có xã giao. Lúc mới bắt đầu, mẹ Vũ còn sẽ cùng đi theo với Mục Vũ Phi, nhưng rồi theo quyền lợi, bà cũng buông dần từng chút từng chút. Sau đó, bà liền dần dần lui lại phía sau màn rồi. Mục Vũ Phi mỗi ngày chỉ có thể ngủ được vài giờ, thời gian còn lại đều bị sắp xếp tràn đầy. Nếu cô cần phải xử lý chuyện của công ty, thì sẽ phải bớt đi thời gian xem xét tài liệu, phê duyệt tài liệu. Mệt mỏi làm cho cô càng gầy đi hơn.
Trước khai giảng độ hai ngày, Thượng Duyên và Phương Gián cũng về tới thành phố A. Mục Vũ Phi nhìn thấy Phương Gián, quả thực so với được gặp người thân thì còn thân thiết hơn. Cô đặt anh ở lại thành phố K kia chính là biến thành cho anh nghỉ phép. Khi Phương Gián trở lại rồi, thì chính cô sẽ có thể được thoải mái không ít. Nhưng mà Thượng Duyên nhìn thấy Mục Vũ Phi, liền nói có chút trêu ghẹo: "Cậu có chút hao gầy rồi."
Mục Vũ Phi gật gật đầu, rơi lệ đầy mặt, chỉ vào mặt mình nói: "Cậu nhìn thấy tớ gầy như thế này đây. Tớ phỏng chừng hai người còn trở về trễ thêm vài ngày nã, thì tớ đây liền chắc sẽ bị mất nước, được treo lên trên tường làm tiêu bản mất rồi !"
Thượng Duyên coi như còn có lương tâm, nhẫn nhịn lại, liền nén lại ý cười xuống. Phương Gián không nhìn thẳng vào cô, cầm lấy tập tài liệu thật dầy, đọc lại.
Mục Vũ Phi nhìn nhìn Thượng Duyên, phát hiện ra cô bạn mình đã trầm tĩnh không ít. Xem ra việc cô để Thượng Duyên ở lại thành phố K coi như không tệ. Mục Vũ Phi hỏi: "Cậu là muốn đợi tốt nghiệp mới động thủ lần nữa, hay là hiện tại?"
Vẻ mặt của Thượng Duyên trầm xuống, nhưng trên mặt lại có một chút biểu cảm bi thương.
"Có lẽ là anh trai tớ sẽ hận tớ, tớ sẽ biến thành đứa con gái bất hiếu của nhà họ Thượng." Thượng Duyên nói tựa như là đang ở đó lầm bầm lầu bầu, hoặc cũng như là đang nói để cho Mục Vũ Phi nghe.
Phương Gián sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng quát khẽ: "Bây giờ là thời điểm để cho em lo lắng việc này sao?"
Mục Vũ Phi âm thầm gật đầu. Thật không hổ là người của Vũ Thiên, thật đúng là lời nói của cấp trên. Thượng Duyên bị Phương Gián nói liền cắn chặt môi dưới, qua một lúc lâu thần sắc mới kiên định trở lại, hướng về phía Mục Vũ Phi gật gật đầu.
Mục Vũ Phi hài lòng, khóe môi liền cong lên. Cô rốt cuộc là đã không nhìn lầm người. Thượng Duyên khi ra tay đối với thân nhân của mình như vậy, thật đúng là cũng không có một chút lưu tình. Quay đầu lại, Mục Vũ Phi hỏi Phương Gián: "Nhà họ Thượng thế lực cũng không tính là lớn lắm, anh điều tra rõ ràng xem sau lưng anh ta có người nào nâng đỡ hay không, những người nắm giữ cổ phần công ty người gồm có những ai, những thương nhân cung cấp hàng hóa cho bọn họ."
Phương Gián đáp lại một tiếng tuân lệnh.
"Cậu có biết không, tớ giúp cậu, nhưng thật ra cũng chính là vì giúp cho bản thân tớ. Cậu biết tớ thích gì ở nhà họ Thượng của cậu hay không?" Biểu cảm của Mục Vũ Phi lạnh xuống, nhàn nhạt nói.
Thượng Duyên chua sót gật đầu, nói: "Những gì còn lại của nhà họ Thượng đều không đáng giá được nhắc tới, chủ yếu chỉ là gia công lại, còn lại là xuất khẩu hàng đã thành hình bước đầu. Dù sao Nhà họ Thượng giao thiệp với thị trường nước ngoài so một ít xí nghiệp khác cũng sớm hơn."
"Đúng vậy! Căn cứ vào sự quan hệ của chúng ta, tớ cũng không có dự tính muốn thôn tính các xí nghiệp của gia tộc nhà họ Thượng. Bất quá chính là nhìn trúng mấu chốt việc buôn bán mà thôi. Xí nghiệp của nhà họ Thượng luôn luôn phải chấp nhận sự chèn ép gia tộc khác. Nếu như quả thực có sự hỗ trợ và bảo vệ của nhà họ Vũ, như vậy sắp tới về sau này cũng sẽ lớn mạnh thêm. Cái tớ cần chính là nắm giữ một phần tương đối cổ phần khống chế quyền của nhà họ Thượng nhà cậu, cũng sẽ tốt cho việc xúc tiến ngày sau hợp tác."
Thượng Duyên nhìn vẻ mặt Mục Vũ Phi tỏ ra lạnh lùng, thế nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Thượng Duyên biết, Mục Vũ Phi vốn có thể trước phá đổ Thượng thị sau đó sẽ tiếp nhận. Nhưng mà dù sao Mục Vũ Phi cũng là niệm một chút tình cảm, muốn giao cho mình hoàn toàn một Thượng thị. Mà cái gọi là tương đối cổ phần khống chế quyền kia, bất quá cũng chỉ là sợ ngày sau Thượng thị sẽ bắn ngược lại, sẽ gây bất lợi cho chính mình mà thôi. Mục Vũ Phi nói sắc bén như thế, mà cũng thật quyết tuyệt như thế, nhưng cũng không hề nghĩ đến bản thân ngày sau sẽ có gánh nặng.
"Phi Phi, tớ là người có ân sẽ báo! Cậu đối với tớ tốt như thế nào, tớ đều hiểu hết." Lúc này, Thượng Duyên cũng chỉ có thể nói ra những lời này, cho thấy tấm lòng của cô như thế nào.
Mục Vũ Phi trừng mắt nhìn Thượng Duyên, tức giận nói: "Yên tâm, cậu nợ tớ, tớ sẽ khiến cho cậu đời này cũng sẽ không xong đâu!"