Vũ Thiên và Viên Kỳ Chí gọi nhân viên phục vụ tới để mở cửa, liền nhìn thấy trong phòngchính là một cảnh tượng rung động: Giấy gói kẹo vương đầy trên đất, giống y như là tuyết đọng ở trên mặt đất vậy, ít nhất cũng phải có đến mấy trăm tờ giấy! Mục Vũ Phi và Doãn Tiểu Nhu sắc mặt hồng nhuận, đang điên cuồng cướp một lọ nước khoáng. Hai người đều không nói chuyện, mãi cho đến khi nhìn thấy rõ người tới, thì mới ngừng động tác tranh đoạt trong tay.
Vũ Thiên và Viên Kỳ Chí mặt đều đen lại rồi. Hai người giống như là hai Môn Thần đứng ở bên cửa vậy, cứ nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ để xem xét.
Mục Vũ Phi nhân cơ hội cầm lấy chai nước khoáng uống một ngụm, đẩy đẩy Doãn Tiểu Nhu, giọng nói khàn khàn, mở miệng nói: "Kìa, chạy nhanh đến đi, bạch mã hoàng tử của nhà cô đã đến rồi đấy."
Doãn Tiểu Nhu lườm Mục Vũ Phi một cái, cũng cất giọng nói khàn khàn nói lại: "Ăn nhiều kẹo như vậy mà cũng không sao ngăn được mồm miệng của côi!"
Tuy miệng nói như vậy, thế nhưng Doãn Tiểu Nhu vẫn liền chậm rãi đi đến bên người Viên Kỳ Chí, giống như học sinh tiểu học đã bị phạm sai lầm vậy, vành mắt đỏ hoe, đầu cúi xuống.
"Thế này là có chuyện gì vậy?" Vũ Thiên đi qua, kéo Mục Vũ Phi lên, liền thấy bước chân của cô suy yếu, cả người nóng bỏng. Lại nhìn sang Doãn Tiểu Nhu, lúc này cũng đã xụi lơ ở trên người Viên Kỳ Chí.
"Đi bệnh viện đã, rồi nói chuyện sau... Tình huống của hai chúng tôi… à ừm, không được tốt lắm..." Mục Vũ Phi cười xấu hổ, nói.
Bệnh viện tường trắng, drap trắng, gối đầu trắng. Mục Vũ Phi và Doãn Tiểu Nhu mặt cũng trắng bệch, trắng bợt ra. Chỉ có điều là Vũ Thiên và Viên Kỳ Chí thì mặt lại thật là đen, thật sự là làm nền cho nhau, trở thành thú vị.
Trong phòng bệnh cao cấp, hai người phụ nữ đang được truyền nước biển, suy yếu dựa vào ở trên gối. Vũ Thiên đen mặt hỏi bác sĩ rốt cuộc là các cô đã có chuyện gì xảy ra vậy.
Bác sĩ là một người ông cụ già, đã nhiều tuổi. Ông có bộ râu rậm trắng như bông. Bác sĩ có chút buồn cười nhìn hai cô gái kia, nói: "Tôi làm nghề y nhiều năm như vậy, ngược lại, đây chính là lần đầu tiên được nhìn thấy trường hợp bởi vì ăn nhiều kẹo mà đã làm cho amiđan bị nhiễm trùng đến mức bị phát sốt cao không lùi như vậy. Yên tâm đi, chỉ cần truyền hết chai nước biển này thì tốt rồi."
Ông cụ bác sĩ nói xong, liền cười hề hề rồi tránh đi. Mục Vũ Phi và Doãn Tiểu Nhu cùng xấu hổ, cúi thập đầu xuống, thập phần ngượng ngùng.
Vũ Thiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Mục Vũ Phi. Anh nhìn đến mức có cảm giác ở trên mặt Mục Vũ Phi đã tạo thành một lỗ thủng. Thế nào mà anh lại không phát hiện ra bà xã của anh lại là một nhân tài thâm tàng bất lậu (*) như vậy nhỉ?
(*) Thâm tàng bất lậu (Thâm tàng bất lộ): Câu thành ngữ. Thâm = sâu; tàng = ẩn giấu, cất giấu; bất lậu: không bị lộ ra ngoài. Cả câu có nghĩa: Cất giấu sâu thì không bị không bị lộ ra ngoài. Câu thành ngữ này thường được dùng theo nghĩa bóng để nói về người có tài thường sống kín đáo, che giấu than phận thật sự của mình, giống như câu thành ngữ “Chân nhân bất lộ tướng = Người tài không để lộ chân tướng của bản thân mình.
"Nói đi, em đã ăn bao nhiêu cái kẹo vậy?"
Mục Vũ Phi lúng túng nhìn nhìn sang Doãn Tiểu Nhu, nói vẻ rất vô tội: "Anh hỏi cô ấy xem! Em không nhớ được nữa… Em chỉ nhớ được là, Doãn Tiểu Nhu, cô ấy còn ăn nhiều hơn cả em nữa!"
Một cái gối liền bay tới, Doãn Tiểu Nhu cất giọng khàn khàn, liền mắng: "Chính cô là người đã nói ăn kẹo thì có thể giảm bớt được cảm xúc căng thẳng? Rõ ràng là cô còn ăn nhiều hơn so với tôi mà, có đúng hay không? Cuối cùng đến ngay cả nước uống cô cũng tranh cướp với tôi kia mà!"
Mục Vũ Phi đưa tay tiếp nhận cái gối đầu liền làm đệm lót ở sau người, tay lại còn làm một tư thế cám ơn nhé. Doãn Tiểu Nhu cực kỳ tức giận, bật ho khan.
Viên Kỳ Chí đứng dậy, Doãn Tiểu Nhu mạnh mẽ túm lấy tay áo của anh, lôi kéo anh trở về trên giường. Mục Vũ Phi kỳ quái nhìn Doãn Tiểu Nhu, nói vẻ xem thường: "A, không nhìn ra bây giờ sức lực tay của ngài cũng không nhỏ nhỉ? Ngày hôm qua đúng là rất yếu đuối đấy!"
Doãn Tiểu Nhu tức giận, vẻ mặt như bị rút gân, tìm các thứ khắp nơi, nghĩ muốn dùng để nện ở trên người Mục Vũ Phi. Mục Vũ Phi nhìn thấy bộ dạng vẻ đầy quẫn bách của Doãn Tiểu Nhu không nén nhịn được, liền nằm ở trên người Vũ Thiên mà cười đến run rẩy hết cả người.
Viên Kỳ Chí bị hai kẻ dở hơi này làm cho có chút tức giận. Anh ghé vào ở bên tai Doãn Tiểu Nhu nhẹ nhàng nói: "Anh chỉ là muốn đi lấy nước uống cho em thôi."
Doãn Tiểu Nhu nhìn Viên Kỳ Chí, hốc mắt hồng hồng hỏi lại: "Như vậy có phải là anh sẽ không đi nữa hay không?"
Viên Kỳ Chí vui vẻ, anh gật gật đầu, đứng dậy đi rót nước cho hai người phụ nữ.
Mục Vũ Phi không vui. Cô ồn ào một chút, bảo y tá kéo chiếc rèm che giữa hai người ra, tránh cho việc phải nhìn thấy hai người kia dính lấy nhau, khiến cho người khác bị chán ngấy chết người.
Doãn Tiểu Nhu nhìn sang Mục Vũ Phi, tỏ vẻ bừng tỉnh sáng tỏ rồi: "Tôi nhớ là cô đã bảo rời nhà bỏ trốn đi kia mà, cái này chính ra quân chưa thắng trận mà đã chết rồi hả?"