"Ưm... Hình như là trước kia cũng đã từng thích thì phải... Ai nha, đau quá..."
Mục Vũ Phi lại nhéo ở ngang hông của Vũ Thiên một phen. Cái người rất dễ thương Vũ Thiên này, cho dù uống nhiều rượu, thế nhưng cũng vẫn hiểu được chuyện này. Lời nói kia của anh chính là đã sờ phải bãi mìn rồi, hông của anh đau quá đi mất.
"Nhưng mà Phi Phi à, hiện tại người ta thật sự rất yêu em mà!"
Mục Vũ Phi hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không tin. Điều này khiến cho Vũ Thiên cảm thấy lo lắng. Anh ôm lấy Mục Vũ Phi, cọ cọ vào cổ của cô nói giải thích: “Trước kia người ta rất đơn thuần mà, khi đó Doãn Tiểu Nhu có bạn trai, còn đối với anh thì như gần như xa. Có một lần Viên Kỳ Chí đưa cho anh một bó hoa hồng, còn anh thì đang buồn bực trong người. Lúc đó Doãn Tiểu Nhu đi tới nơi, lại còn rất là cao hứng nói rằng hôm nay là sinh nhật của cô ấy. Lúc đó anh cho rằng, cô ấy muốn kết bạn cùng anh. Kết quả đến ngày hôm sau, Doãn Tiểu Nhu liền đến tìm anh, vừa khóc vừa nói, bạn trai cô ấy đã làm lớn bụng cô ấy, nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm. Anh tìm được người đàn ông kia định đánh cho anh ta một trận. Nhưng Hứa Liêm kéo giật anh lại, nói rằng, Doãn Tiểu Nhu đã nói gạt anh. Sau này Doãn Tiểu Nhu có nói cô ấy đã chia tay với người bạn trai kia rồi, lại nói cũng là vì muốn khảo nghiệm anh! Lúc đó anh liền cảm thấy Doãn Tiểu Nhu kia thật là đáng ghét!"
Mục Vũ Phi hiểu rồi! Chuyện tình cảm kia vẫn chỉ là sự tương tư đơn phương! Quên đi! mối tình đầu ấy mà, ai mà không có? Mục Vũ Phi cô cũng có mối tình đầu đấy! Mục Vũ Phi xoa xoa hông của Vũ Thiên giả ý có chút tức giận, không muốn để ý đến anh nữa. Vũ Thiên vừa thấy vậy lại càng sốt ruột, vội vàng sán đến một bên, giống y như một con chó nhỏ vậy, chỉ còn thiếu nước vẫy vẫy cái đuôi nữa mà thôi.
"Phi Phi không nên giận anh nữa nhé. Người ta để cho em sắc đấy, có được hay không? Rất nhiều cô gái trẻ đều muốn sắc đối với anh, nhưng mà anh nhất định không cho các cô ấy sắc đâu!"
Mục Vũ Phi ra vẻ bất đắt dĩ sờ sờ lên ngực của anh, sau đó ấn Vũ Thiên nằm ở trên giường, lục tung tìm được DV (*).
(*) DV là viết tắt của từ tiếng Anh ''digital video'' có nghĩa: 1- là một thuật ngữ chung để chỉ việc chụp hình hoặc chỉnh sửa video trong lĩnh vực kỹ thuật số. 2- video được quay ở dạng kỹ thuật số. Tóm lại theo nghĩa đơn giản, DV trong đoạn văn trên, dịch sang tiếng Việt nghĩa là “Video kĩ thuật số.
"Muốn để cho em không tức giận cũng được, anh hãy bày ra một tư thế tốt hơn xem nào, để cho gia đây nhìn một cái!"
Vũ Thiên lập tức kéo ra quần áo, để lộ ra bờ vai, lại còn đá lông nheo.
Thân hình Mục Vũ Phi lắc lư, miệng hung hăng hút một hơi khí lạnh. Đúng là yêu nghiệt mà! Xem hôm nay gia đây thu phục nhà anh!
Giằng co hơn một giờ, cuối cùng Vũ Thiên cũng không chịu được nữa rồi. Anh nằm ở trên giường, chính là không chịu nhúc nhích. Mục Vũ Phi đứng ở bên giường chọc chọc lên gương mặt anh, Vũ Thiên mất hứng lôi kéo cánh tay của cô túm cô lên giường, hung hăng ôm vào trong ngực.
"Phi Phi ngoan ngoãn đi ngủ đi, bằng không liền đánh cái mông của em!"
Mục Vũ Phi vốn còn muốn phản kháng lại một chút, nhưng mà sức lực của Vũ Thiên thật kinh người. Tự bản thân cô vẫn không làm thế nào chống cự lại được. Dù sao, ngày mai chờ đến khi Vũ Thiên tỉnh liền có trò hay để xem rồi! Hắc hắc hắc hắc…
Cuộc rượu đêm hôm nay, thực là một nhà vui mừng, mấy nhà buồn cả đêm. Ngược lại, với Viên Kỳ Chí và Doãn Tiểu Nhu mà nói, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Tất cả mọi người đều biết Viên Kỳ Chí và Doãn Tiểu Nhu luôn luôn có mối quan hệ với nhau rất tốt. Sau khi tan cuộc, cũng không còn ai quan tâm đến bọn họ nữa. Mọi người ai nấy tự liền tìm đường trở về nhà với các bà mẹ của mình. Viên Kỳ Chí coi như cũng vẫn còn thanh tỉnh một chút, nhưng mà anh cũng biết là bản thân không thể đưa Doãn Tiểu Nhu trở về nhà được, cho nên đến thuê ngay một căn phòng của một khách sạn ở gần đó.
Viên Kỳ Chí bế Doãn Tiểu Nhu lên trên giường ở trong phòng khách sạn. Nhìn thấy Doãn Tiểu Nhu lấy tay che mắt đi, anh liền tắt đèn bàn đi, lẳng lặng yên tính ngồi ở bên cạnh Doãn Tiểu Nhu. Trầm tĩnh ngắm dung nhan của Doãn Tiểu Nhu, Viên Kỳ Chí nặng nề thở dài. Đây chính là cô gái nhỏ mà anh đã yêu suốt 6 năm qua. Thế nhưng ở trong mắt của cô, lại luôn luôn chỉ có nhìn thấy có bóng lưng của Vũ Thiên, mà chưa từng bao giờ chú ý đến sau lưng của bản thân mình. Bản thân anh từng vì cô mà đã lừa gạt người anh em tốt nhất của bản thân mình! Nhưng vì sao cô vẫn không thể nào nhìn ra được lòng tốt của anh như vậy?
"Ưm..." Doãn Tiểu Nhu bứt rứt, vùng vẫy như muốn đứng dậy, Viên Kỳ Chí vội vàng đỡ lấy cô, cầm lấy cốc nước ở bên người đưa cho Doãn Tiểu Nhu.
"Vũ... Thiên?"
Hô hấp của Viên Kỳ Chí chợt cứng ngắc lại. Anh hung hăng nốc cạn cốc nước, đè nặng lên cái gáy của cô.
"Nhìn cho rõ ràng đi, xem đây là ai! Anh không phải là Vũ Thiên!" Viên Kỳ Chí đau thương ôm lấy Doãn Tiểu Nhu, tựa như là muốn vò nát Doãn Tiểu Nhu ở trong lòng của mình vậy.