Đám người Hứa Liêm kia, cả người đều run lên, trong lòng tự nhủ, đây không phải là khen ngài đâu ạ! Nhưng rồi, bọn họ tự nhìn lại thân thể nho nhỏ của mình, rốt cuộc cũng không dám nói ra câu này. Bọn họ mặc dù là cũng có chút thân thủ, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là đại thiếu gia quen với cuộc sống được nuông chiều từ nhỏ. . . Ừ, tốt hơn vẫn là, đã biết rõ trong núi có hổ rồi thì không nên tiếp tục cứ đi lên núi nữa
Mục Vũ Phi lấy một chút đá lạnh, dùng chiếc khăn ướt bao xung quanh, sau đó trực tiếp chụp lên trên khuôn mặt của người đàn ông kia. "Bốp" một tiếng! chỉ loáng một cái, trong nháy mắt, người đàn ông kia liền tỉnh rượu ngay. Anh ta bụm mặt rồi tru lên một tiếng, giống như tiếng lợn bị chọc tiết vậy. Anh ta ngồi vọt dậy, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt liền chăm chú vào trên người Vũ Thiên.
"Ông chú nhà anh chứ (câu chửi), Vũ Thiên! Lão tử bị người ta đánh, vậy mà anh cũng không biết đường giúp một tay! Anh nghĩ rằng tôi là người vẫn còn trai tráng có tài năng hơn người hay sao? Anh nói đi, nói đi, nói xem có phải là anh đã ghen tị với tôi rằng, con người tôi anh tuấn, phóng khoáng hơn anh hay không. Bởi vì tôi phong lưu phóng khoáng hơn anh, cho nên anh mới nghĩ muốn diệt trừ tôi đây, để bớt đi tai hoạ ngầm hay không?"
Đoạn văn này anh ta nói liền một mạch, cũng không hể thở gấp một chút. Vũ Thiên nghe xong cũng bị kinh ngạc rồi. Anh nghi ngờ nhìn thật kỹ người đàn ông đang nổi bão kia, hỏi lại vẻ không xác định lắm: "Lục tử phải không?"
"Lục cái em gái anh ấy (một câu chửi)! Tôi là ông bác Lục của anh đây! Anh… đúng là kẻ tiểu nhân! Nhìn thấy người ta chết mà không cứu, đồ tiểu nhân!"
"Ừm. . . nhưng mà cô ấy là Phi Phi."
"Phi sao? Bay cái gì chứ? Lão tử đây có phải là máy bay đâu!" (*)
(*) Tác giả chơi chữ. Sử dụng từ đồng âm khác nghĩa: Nguyên văn tiếng Trung: 绯绯 âm đọc là Phi Phi là tên người (Mục Vũ Phi, có nghĩa là màu đỏ; đỏ tươi). Còn từ phi ở dưới (飞) âm đọc cũng là “phi”, có nghĩa là bay (đối với chim chóc, côn trùng, hoặc là máy bay bay trong không trung)
"Cô ấy là Mục Vũ Phi."
". . ."
Người đàn ông có tên là Lục tử kia liền bụm má ngồi xổm ở trên mặt đất bắt đầu kêu đau. Giống như là người đã có thái độ sinh long hoạt hổ (*) vừa mới rồi kia, không phải là anh ta vậy.
(*) Sinh long hoạt hổ: Câu thành ngữ chỉ một người có sức khoẻ mạnh như rồng như hổ, có sinh khí dồi dào
Hứa Liêm cảm thán một tiếng, đúng là nhân tài! Mọi người liền ào ào phụ họa theo.
Mục Vũ Phi nhìn Lục tử, hầm hừ nói: "Không còn năng lực nữa à? Cũng đã biết đến việc đi ra ngoài tìm hoa hỏi người rồi đấy nhỉ!"
"Này! Cái con nhóc con chết tiệt kia, chớ có nói lung tung như vậy! Hôm nay là tôi đi xã giao đó! Thực sự chính xác là đi xã giao đó!" Lục tử có chút nghi ngờ nhìn nhìn vào Mục Vũ Phi, "Con nhóc con kia, có phải là cô đã đi Hàn Quốc để chỉnh sửa mặt rồi hay không, hả ?"
"Cút!" Mục Vũ Phi xông tới, nâng mặt lên vẻ dương dương đắc ý, như muốn để cho Lục tử nhìn được rõ ràng thêm một chút, "Đây chính là vẻ đẹp tự nhiên trời sinh hiếm có khó tìm của tôi đó! Nhà anh có hiểu được cái sợi lông ấy!"
Dạ dày của Lục tử nổi lên cuồn cuộn một hồi, không sao dừng lại được, liền chống vào so pha nôn ra một trận. Hứa Liêm bị cảm động lây liền vỗ vỗ bờ vai của Lục tử, đưa cho anh ta một điếu thuốc lá. Lục tử cám ơn, hung hăng hít mạnh hai hơi mới bình phục lại.
Mục Vũ Phi có chút nhớ lại, nói: "Nói thực là cũng đã thật lâu rồi, tôi không được nhìn thấy vợ của tôi. Xem ngày nào đó, anh đưa cô ấy đi ra ngoài để chúng tôi được gặp nhau nhé?"
Mục Vũ Phi vừa mới nói ra câu nói kia, Lục tử lại xù lông lên rồi. Anh ta anh nghĩ muốn liều mạng bổ nhào qua, thế nhưng nhìn thấy Vũ Thiên ở bên cạnh Mục Vũ Phi lại nén nhịn lại được. Nói thật, con nhóc chết tiệt kia đã xuống tay quá tàn độc rồi. Hơn nữa người đàn ông ở bên cạnh cô nhóc kia lại còn là một nhân vật còn độc ác hơn cả cô nhóc nữa. Lục tử âm thầm nuốt cơn tức giận này xuống, nghiến răng nghiến lợi cất tiếng mắng: "Cút ngay! Đó là bà xã của tôi! Cô lại còn mơ tưởng muốn được gặp vợ tôi nữa sao? Cô còn không ngại hồi nhỏ cô đã gây ra tai họa thế nào, giờ vẫn còn chưa đủ hay sao? Đến bây giờ mà cô vẫn còn nằm mơ à! Cô đúng là con nhóc chết tiệt, đến bây giờ vẫn còn muốn cướp đoạt người yêu thích của tôi nữa hả!"
Hứa Liêm vừa nghe thấy thế, máu bát quái trong cơ thể trong nháy mắt liền sôi trào. Trong chuyện này rõ ràng là có nội tình chờ anh đến khai quật đây mà! Hứa Liêm ngồi xổm xuống phía trước Lục tử, ánh mắt thì, ối chao, đúng là giống như đánh máu gà vậy, "Người anh em à, có cái chuyện gì mất hứng vậy, nói ra nghe một chút nào?"
Lục tử vắng lặng nhìn Hứa Liêm một cái, nói vẻ đầy khinh thường: "Chuyện không có gì là vui vẻ, nói ra để cho cậu vui mừng cao hứng hay sao?"
Âu Văn Phú cũng ngồi xổm người xuống, cũng giống như đánh máu gà vậy, "Một người vui không bằng mọi người vui thôi mà! Các anh em ở đây sẽ làm chủ cho người anh em!"
Lục tử cũng không phải là người ra vẻ ta đây như vậy. Anh ta trì hoãn nửa ngày, sau đó mới kể lại, giọng nói nghe đầy vẻ thê thê thảm thảm: "Tôi và Vũ Thiên cùng với Mục Vũ Phi đều sống cùng ở trong một đại viện của quân khu. Khi đó còn chưa có Mục Vũ Phi đâu. Vũ Thiên chính là ông vua con trong đám chúng tôi. Đánh lộn hay cái gì đó đều quá mức tàn độc, hơn nữa đến khi trưởng thành cũng tuấn tú hơn. Bọn con gái ở trong khu của chúng tôi đều thích cậu ta mà không được. Vũ Thiên chính là đã làm cho một đám người vốn rất thực thời trong chúng tôi, hận đến mức không thể xẻ thịt, lột da, hủy xương cậu ta!"
Mọi người nhìn thoáng qua Vũ Thiên, chỉ thấy anh nhún nhún vai vẻ đắc ý, âm thầm thổ một búng máu rồi tiếp tục nghe.