Mục Vũ Phi vui vẻ cười ha ha không ngừng. Bởi vì cô nhìn thấy, thời điểm Vũ Thiên cùng bọn họ chơi mạt chược mãi không kết thúc, anh có đến 13 lần về nhất. Cha Mục vẫn hoàn hảo, trên cơ bản không bị sấy khô (thua tiền) chút nào. Chỉ có điều, Mục Vũ Lam cùng Dương Hoa Phong thì vô cùng thê thảm rồi. Vũ Thiên thì vẫn thuộc điển hình cho mẫu của một nam giới thâm trầm, không thể bị bắt nạt, cũng sẽ không làm bất cứ điều gì nếu không quan trọng! Mấy người kia chẳng lẽ không biết rằng, Vũ Thiên đánh bài là dựa vào kỹ thuật chơi, chứ đâu có phải là do vận khí của anh tạo nên? Hóa ra, Vũ đại thần ở nơi nào, nơi đó chính là chiến trường của đội cảm tử đấu tranh anh dũng rồi ~
"Cười đi cười đi, em đó, em đúng là con nhóc chết tiệt, khuỷu tay toàn quay ra ngoài (*)!" Mục Vũ Lam hung hăng lùa cơm nhét vào miệng.
(*) Ý nói Mục Vũ Phi vào hùa, bênh vực người ngoài, không bênh vực anh em trong nhà.
"Cắt ngay.., Anh không phục anh cũng có thể ngoặt đi mà!" Mục Vũ Phi hướng về phía Mục Vũ Lam, nói thẳng khiến cho Mục Vũ Lam nghẹn muốn chết muốn sống.
"Con gái đã gả đi lấy chồng rồi, cũng giống như bát nước bị tạt ra ngoài!" Dương Hoa Phong cũng lắc đầu, ngột ngạt khó thở nói Mục Vũ Phi vẻ xem thường.
Mục Vũ Phi nhíu mày, cầm lấy tờ khế ước bán đất hôn lên một cái, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói: "Bảo bối! Bọn họ không biết giá trị của em đâu! Không có việc gì, chị thương em là được!"
Dương Hoa Phong bỗng thấy trước mặt tối sầm lại, có cảm giác đầu óc bị thiếu dưỡng khí (ô xi) liền thấy choáng váng. Mục Vũ Lam vội đỡ lấy Dương Hoa Phong, vỗ vỗ vào lưng của anh ta để cho anh ta được thuận khí tránh cho Dương Hoa Phong bị co rút lại.
"Phi Phi, chớ có làm chuyện lộn xộn." Vũ Thiên cười cười, lôi kéo tay Mục Vũ Phi gắp thức ăn cho cô. Thấy Mục Vũ Phi cao hứng, không hiểu sao, tâm tình của bản thân anh cũng như được bay lên vậy. Mục Vũ Phi thì không hề nhận ra được tình cảm của Vũ Thiên. Cô lại nghĩ là Vũ Thiên nói xấu bản thân mình, liền tức giận dễ sợ.
Mẹ Mục cảm khái, rốt cuộc là con gái mình đã trưởng thành, cũng đã học biết cách nấu ăn rồi, còn tìm được một người chồng rất biết quan tâm và yêu thương như thế. Cha Mục có thể hiểu được tâm tình của bà xã nhà mình, ông liền kéo tay của mẹ Mục, đặt ở trong lòng bàn tay của mình.
"Ông già này, già rồi mà còn không biết xấu hổ!" Mẹ Mục thấp giọng “phì” một tiếng, lại đổi lấy nụ cười hắc hắc đầy vẻ ngây ngô của cha Mục.
"Em rể à, hai chúng ta uống hai chén!" Mục Vũ Lam lại lấy ra một lọ rượu Mao Đài, tiếp tục rót rượu cho Vũ Thiên. Vũ Thiên chỉ nhàn nhạt nhìn lại Mục Vũ Lam, nhìn cho đến khi da đầu của Mục Vũ Lam run lên. Mục Vũ Lam oán hận mà nghĩ, chờ đến khi mày uống nhiều quá, tao xem mày còn có thể lên mặt thế nào đây!
Mục Vũ Phi không để ý tới sự tranh đấu giữa hai người bọn họ. Cô chính là nói một chút chuyện riêng tư cùng với mẹ của mình. Mẹ Mục nói, làm vợ người ta rồi, cần phải quan tâm nhiều hơn, đến những chuyện có liên quan đến chồng của mình, không nên tùy hứng, cần phải thông cảm nhiều hơn cho sự vất vả của người đàn ông nhà mình. . . Mẹ Mục nói thao thao bất tuyệt một đống lớn những lời khuyên nhủ dặn dò. Bà vuốt vuốt mái tóc của con gái, vành mắt đỏ lên, nói không ra lời. Mục Vũ Phi cũng không thể nào cầm lòng được. Cô ôm lấy mẹ của mình, nhỏ giọng nói: "Mẹ, không có việc gì đâu! Vũ Thiên, anh ấy thật sự thương yêu con. Anh ấy sẽ không để cho con phải chịu chút uất ức nào đâu."
Mẹ Mục lau chùi nước mắt liên tục nói được được. Sau đó bà nói nhắc nhở, cũng đã trễ thế này rồi, hai vợ chồng mau chóng về nhà đi thôi.
Mục Vũ Phi gật gật đầu, đi ra khỏi nhà ăn. Trên bàn cơm chỉ còn có Mục Vũ Lam và Vũ Thiên mà thôi. Mục Vũ Lam đã say khướt, nằm úp sấp ở trên bàn nhìn Vũ Thiên, miệng vẫn nói không ngừng: “Cậu cần phải đối xử với em gái của tôi thật tốt, không cho phép cậu bắt nạt em gái của tôi, cũng không được cho người khác bắt nạt em gái của tôi!” Vũ Thiên ngồi ở trên ghế, trên mặt không có chút nào tỏ ra là không kiên nhẫn, chỉ có vẻ cực kỳ nghiêm túc nghe tất cả những lời nói kia.
Rốt cục, Mục Vũ Lam cũng đã ngủ thật say. Vũ Thiên dìu Mục Vũ Lam đi trở về phòng ngủ.
Mục Vũ Phi lái xe, Vũ Thiên ngồi tựa vào ở trên ghế phó lái, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên thỉnh thoảng lại xoa huyệt Thái Dương, liền có chút bận tâm, hỏi: "Anh uống nhiều quá phải không?"
Vũ Thiên gật gật đầu. Mục Vũ Phi nói quanh co nửa ngày, rốt cục mới chậm rãi nói: "Anh cũng chính là người đàn ông ông mà em tâm tâm niệm niệm yêu thương. Em tất nhiên là sẽ cùng với anh, sống cùng chăn, chết chung huyệt."
Vũ Thiên vèo một cái liền mở mắt ra, nhìn thấy đôi vành tai của Mục Vũ Phi đỏ rực cả lên, khóe miệng của anh chậm rãi gợi lên một nụ cười dịu dàng.