Vũ Thiên mở nóc xe của chiếc xe thể thao Ferrari, chở Mục Vũ Phi đi. Hai người đã sớm liền đi tới dinh thự của ông cụ Vũ. Một gia tộc khiến cho Mục Vũ Phi thiếu chút nữa thì bị dọa sợ đến ngã ngửa người ra phía sau. Tuy rằng cô biết nhà bọn họ là hậu duệ của Chính Hoàng Kì của triều đình Mãn Thanh, người trong gia tộc khẳng định là không ít, nhưng mà cũng không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy! Chỉ sau một vòng giới thiệu với một đám mười cô tám dì như vậy, đầu của Mục Vũ Phi đều như bị hôn mê.
Mọi người cũng đều tự mình nhìn kỹ tân nương tử một chút. Đẹp thì có đẹp thật, nhưng không có khí chất mạnh mẽ giống như trong truyền thuyết. Nhưng mà Vũ Thiên vừa vào cửa liền không nói một lời nào, liền ngồi xuống ở trên ghế so pha để xem tivi, bày ra một bộ dáng phách lối của người đang rảnh rỗi, mặc cho ánh mắt của bất cứ ai liếc mắt đến nhìn anh, anh đều lạnh lùng nhìn trả lại.
Trong một đám người đó, người đắc ý nhất, đến quá mức chính là mẹ Vũ rồi! Bà vẫn luôn luôn cho rằng, Mục Vũ Phi tuổi còn nhỏ, vẫn còn chưa có được thủ đoạn để quản lý. Thế nhưng mà, sau khi trải qua sự kiện ở làng du lịch kia, thì một lần nữa đã khiến cho bà bắt đầu phải nhìn kỹ lại, xem xét lại người con dâu của mình. Tuy rằng con dâu của bà không có thủ đoạn tàn nhẫn giống như con trai của bà, nhưng mà nó cũng đã biết cách xử lý mọi chuyện phi thường tốt rồi. Đối với một người mới, chưa từng có kinh nghiệm quản lý mà nói, Mục Vũ Phi còn có không gian để trưởng thành. Đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ có thể có một đại tác phẩm một phen! Lúc này mẹ Vũ đang khoác tay cha Vũ, miệng đang lải nhải khen con dâu mình tốt, nhưng lại làm cho cha Vũ cực kỳ thấy phiền não.
Ông cụ Vũ luôn luôn không hề bày tỏ thái độ của mình. Ông ngồi uống trà, đưa cặp mắt gian xảo đánh giá cô cháu dâu.
Nhưng mà trong một đại gia đình thế này, tất nhiên cũng sẽ có người bằng mặt không bằng lòng. Ví dụ như cô nhỏ Vũ Phượng Kiều của Vũ Thiên chẳng hạn. Năm đó Trần Phó là người nghèo khổ, bị mất hết gia sản, chính là Vũ Phượng Kiều đã giới thiệu ông ta cho cháu trai của mình. Tuy rằng Vũ Phượng Kiều cũng biết, con người Trần Phó này không có tài cán gì, nhưng hiện tại ông ta bị mất đi quyền lực, đương nhiên Vũ Phượng Kiều cảm thấy không chấp nhận được việc thể diện của mình bị mất đi như vậy. Nhưng mà Vũ Phượng Kiều lại không thể dùng chuyện này để chất vấn Vũ Thiên được. Thằng cháu này của bà từ trước đến nay thủ đoạn vô cùng ác độc, hơn nữa thể diện của ai cũng không thể mang bán được. Một người bị mất hứng nói không chừng liền phất tay áo bỏ chạy lấy người rồi. Nhưng điều thật sự khó chịu chính là, lửa giận của chính mình đang bốc lên ở trong lồng ngực không sao dịu xuống được. Càng nghĩ, Vũ Phượng Kiều quyết định sẽ xuống tay nhằm vào cháu dâu tương đối vô hại kia.
"Cháu dâu à, thời gian trước việc làm của cháu thật sự là đã làm cho chúng ta phải mở mang tầm mắt rồi!" Vũ Phượng Kiều ngoài cười nhưng trong lòng không cười, ngồi xuống ở bên người Mục Vũ Phi. Vũ Phượng Kiều vụng trộm nhìn nhìn sang cháu trai của mình, thấy Vũ Thiên vẫn không có phản ứng gì, thì càng bày ra tư thái một bộ như cả vú lấp miệng em thêm.
Mục Vũ Phi có chút kinh ngạc, nhìn nhìn lại một số người xung quanh đang chuẩn bị xem kịch vui. Cô không quản xem bọn họ làm cái khỉ gió gì, là muốn xem Mục Vũ Phi cô bị xấu mặt, hay là xem cô cô Vũ Phượng Kiều bị xấu mặt. Mục Vũ Phi cũng không có bị làm sao rồi. Giờ phút này Mục Vũ Phi thật sự là đau lòng cho Vũ Thiên, cho ông nội, cho bố chồng, mẹ chồng. Cũng bởi vì gia tộc có nhiều tiền, nên ngay cả tình cảm gia tộc cũng bị xóa sạch hay sao? Rõ ràng là người không có bản lãnh, dựa vào huyết mạch duy nhất này của ông cụ Vũ, nên mới có thể trở nên nổi bật, vậy mà lại quên mất gốc gác của mình nhanh như vậy hay sao?
Tuy rằng trong lòng lạnh bạc, nhưng là mặt ngoài Mục Vũ Phi vẫn làm bộ như khiêm nhường nói năng rất có lễ phép: "Cô cô cứ nói đùa, tất cả những việc mà cháu đã làm đều không phải là để lừa bịp người khác."
Vũ Phượng Kiều hừ lạnh một tiếng, giọng nói không lớn, nhưng lại để cho tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng. Trong nháy mắt, mặt Vũ Thiên trở nên cứng đờ, ngay cả Mục Vũ Phi cũng có chút không được tự nhiên.
"Làm việc vì gia tộc là điều tốt, nhưng mà, có đôi khi không cần làm quá mức như vậy. Phải chú ý tới thân phận của mình!"
Mục Vũ Phi bình ổn lại cơn tức giận đang nổi lên bừng bừng trong người, chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi tắn, kiều diễm: "Cô cô giáo huấn như vậy thật đúng ạ! Trần Phó là họ hàng xa của nhà chúng ta. Cháu cũng là vì lo lắng cho ông ấy ở trên vị trí kia thì quá mệt nhọc. Nên cháu muốn cho ông ấy được thoải mái thanh nhàn một chút. Nếu như cô cô cảm thấy hành động lần này của cháu dâu chưa được, vậy thì như thế này đi, để cháu điều Trần Phó đi đến mỏ dầu của chúng ta ở tỉnh H để làm việc. Đây chính là một công việc béo bở."