"Gần đây tâm tình của cậu có vẻ không được tốt lắm nhỉ?" Cẩm Phàm cầm đồ uống ngồi vào bên cạnh Xuân Nguyệt, thấy cô nhíu chặt chân mày lại,cậu ta không khỏi cảm thấy buồn bã một hồi, liền hỏi.
Xuân Nguyệt vẫn ôm hai chân của mình ngồi ở trên bờ hồ bơi. Cô vốn cho rằng ở nơi có nhiều người náo nhiệt thế này thì sẽ khiến cho tâm tình của mình trở nên an bình hơn một chút. Thế nhưng mà vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì Xuân Nguyệt đã tưởng tượng. Cô luôn có thể cảm giác được kỳ thực Âu Văn Phú vẫn ở ngay bên cạnh cô, chưa từng bao giờ rời đi.
"Chỉ là tôi hơi mệt mỏi một chút." Xuân Nguyệt mệt mỏi, hướng về phía Cẩm Phàm cười nói.
Cẩm Phàm cũng không hỏi thêm nhiều hơn. Cậu chính là lặng yên ngồi ở cạnh Xuân Nguyệt. Có đôi khi cậu ta có cảm giác mình thật sự là lực bất tòng tâm. Đối mặt với cô gái xuất quỷ nhập thần, chỉ có vào thời điểm thi thì mới thần kỳ xuất hiện này, cậu thật sự là không có biện pháp nào khác. Bọn họ vốn dĩ là ngồi cùng bàn, thế nhưng mà cô gái này thỉnh thoảng mới biểu hiện ra sự ôn nhu. Còn những ngày Xuân Nguyệt đi tới trường học, cậu ta cũng chỉ có có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi khi rời đi chỉ lưu lại một cái bóng hình xinh đẹp khắc sâu ở trong lòng của cậu ta, khiến cho cậu ta vô cùng nhung nhớ.
"Kỳ thực lúc bạn cười nhìn bạn rất đẹp." Cẩm Phàm đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Xuân Nguyệt nghiêng đầu nhìn Cẩm Phàm, đột nhiên liền nở một nụ cười tươi tắn. Bất kể như thế nào, cậu ta chân tâm thật ý khen ngợi đối với cô, Xuân Nguyệt cũng biểu hiện ra sự thân cận của mình. Thế nhưng mà cô lại không có chút tâm tư kia đối với với Cẩm Phàm, điều này cũng là sự thật.
Ngay tại lúc Cẩm Phàm bị nụ cười của Xuân Nguyệt làm cho thần trí bay bổng, thì Xuân Nguyệt lại đột nhiên nhảy vào trong làn nước. Thật ra thì duy nhất khi ở trong nước Xuân Nguyệt mới có thể phóng thích được áp lực của mình. Cô thích nơi này, bởi vì cho dù cô có chảy nước mắt cũng sẽ không thể bị người khác nhìn thấy. Vừa rồi thời điểm Cẩm Phàm hướng về phía cô cười, cô lại càng nhớ đến Âu Văn Phú,. Âu Văn Phú cũng từng hướng về phía cô cười như vậy! Nụ cười của anh tươi tắn và ấm áp, làm cho người ta khó có thể quên được. Nhưng mà nghĩ đến Âu Văn Phú trong lòng của Xuân Nguyệt lại dậy lên một hồi đau đớn không rõ lý do, hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên. Ở trong nhà Xuân Nguyệt vẫn luôn luôn quạnh quẽ cô đơn, Chỉ có thời điểm Âu Văn Phú ở cùng, cô mới có một chút hơi thở của người đang sống, Nhưng mà bây giờ Âu Văn Phú đã đi rồi, mỗi lần trở về trong nhà Xuân Nguyệt cũng không nhịn được mau chân đi đến xem căn phòng mà Âu Văn Phú đã từng ở. Cô kỳ vọng khi mình đẩy cánh cửa ra thì liền nhìn thấy anh đang ở trên giường an nhiên đi vào giấc ngủ. Cô nhớ anh nhiều như vậy, thế nhưng mà anh lại ra đi rất đơn giản như vậy.
Ở trong nước Xuân Nguyệt không kiêng nể gì nữa, cứ để nước mắt chảy ra. Cô ép buộc mình phải lặn xuống dưới để cho không có ai nhìn thấy sự quẫn bách của mình. Trải qua một khoảng thời gian thật lâu, chờ đến khi lòng của cô dần dần bình tĩnh lại, thì Xuân Nguyệt mới nổi người lên. Cô nương theo vách tường thành bể bơi muốn leo ra mặt nước. Nhưng chợt có một đôi bàn tay to cực nóng lại xuyên qua eo thân của cô nâng cô ra mặt nước. Xuân Nguyệt còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng người vừa tới, liền đã rơi vào một cái vòm ngực ấm áp rắn chắc rồi.
Chết tiệt, cô vẫn còn là nữ sinh đấy! Xuân Nguyệt từ vòng giam cầm trong lòng khó khăn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bày ra một dung nhan anh tuấn làm cô nhớ mãi không quên kia! Đột nhiên Xuân Nguyệt cảm thấy chính mình trở nên chua xót, cô liều lĩnh ôm lấy cổ Âu Văn Phú.
Âu Văn Phú vốn thấy Xuân Nguyệt nói nói cười cười cùng Cẩm Phàm thì nổi cơn giận dữ. Anh hận không thể tiến lên đã cái tên Cẩm Phàm kia vào trong nước, thế nhưng mà Xuân Nguyệt trước một bước, đã nhảy vào trong nước. Âu Văn Phú nghiến răng nghiến lợi chờ đến lúc Xuân Nguyệt ra khỏi nước. Tiếp sau đó, anh đã dự định xong xuôi muốn đánh lên cái mông của cô. Thế nhưng khi nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của Xuân Nguyệt, thì lửa giận trong anh liền hoàn toàn biến mất. Âu Văn Phú ôm chặt thân thể nho nhỏ kia vào trong lòng mình, rốt cục thở dài một hơi thực thỏa mãn. Kỳ thực là Âu Văn Phú đang sợ hãi! Anh sợ hãi Xuân Nguyệt sẽ không hề nhớ đến anh một chút nào. Nhưng vào giờ này khắc này, Âu Văn Phú mới hiểu được, nỗi khổ tương tư chẳng phải chỉ có một mình anh thưởng thức, Xuân Nguyệt giống như anh, cô cũng nhớ nhung anh đến thấu xương.
"YAA.A.A.., bạn gái của tôi à, xem ra em rất nhớ nhung tôi thì phải." Âu Văn Phú vỗ phía sau lưng của Xuân Nguyệt, cười nói ha ha.
Xuân Nguyệt khịt khịt mũi, nói vẻ buồn buồn: "Bạn trai của tôi à, xem ra anh vẫn còn biết trở về kia đấy hả?"
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 8.2: Nhớ nhung đến tận cốt tủy
"Gần đây tâm tình của cậu có vẻ không được tốt lắm nhỉ?" Cẩm Phàm cầm đồ uống ngồi vào bên cạnh Xuân Nguyệt, thấy cô nhíu chặt chân mày lại,cậu ta không khỏi cảm thấy buồn bã một hồi, liền hỏi.
Xuân Nguyệt vẫn ôm hai chân của mình ngồi ở trên bờ hồ bơi. Cô vốn cho rằng ở nơi có nhiều người náo nhiệt thế này thì sẽ khiến cho tâm tình của mình trở nên an bình hơn một chút. Thế nhưng mà vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì Xuân Nguyệt đã tưởng tượng. Cô luôn có thể cảm giác được kỳ thực Âu Văn Phú vẫn ở ngay bên cạnh cô, chưa từng bao giờ rời đi.
"Chỉ là tôi hơi mệt mỏi một chút." Xuân Nguyệt mệt mỏi, hướng về phía Cẩm Phàm cười nói.
Cẩm Phàm cũng không hỏi thêm nhiều hơn. Cậu chính là lặng yên ngồi ở cạnh Xuân Nguyệt. Có đôi khi cậu ta có cảm giác mình thật sự là lực bất tòng tâm. Đối mặt với cô gái xuất quỷ nhập thần, chỉ có vào thời điểm thi thì mới thần kỳ xuất hiện này, cậu thật sự là không có biện pháp nào khác. Bọn họ vốn dĩ là ngồi cùng bàn, thế nhưng mà cô gái này thỉnh thoảng mới biểu hiện ra sự ôn nhu. Còn những ngày Xuân Nguyệt đi tới trường học, cậu ta cũng chỉ có có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi khi rời đi chỉ lưu lại một cái bóng hình xinh đẹp khắc sâu ở trong lòng của cậu ta, khiến cho cậu ta vô cùng nhung nhớ.
"Kỳ thực lúc bạn cười nhìn bạn rất đẹp." Cẩm Phàm đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Xuân Nguyệt nghiêng đầu nhìn Cẩm Phàm, đột nhiên liền nở một nụ cười tươi tắn. Bất kể như thế nào, cậu ta chân tâm thật ý khen ngợi đối với cô, Xuân Nguyệt cũng biểu hiện ra sự thân cận của mình. Thế nhưng mà cô lại không có chút tâm tư kia đối với với Cẩm Phàm, điều này cũng là sự thật.
Ngay tại lúc Cẩm Phàm bị nụ cười của Xuân Nguyệt làm cho thần trí bay bổng, thì Xuân Nguyệt lại đột nhiên nhảy vào trong làn nước. Thật ra thì duy nhất khi ở trong nước Xuân Nguyệt mới có thể phóng thích được áp lực của mình. Cô thích nơi này, bởi vì cho dù cô có chảy nước mắt cũng sẽ không thể bị người khác nhìn thấy. Vừa rồi thời điểm Cẩm Phàm hướng về phía cô cười, cô lại càng nhớ đến Âu Văn Phú,. Âu Văn Phú cũng từng hướng về phía cô cười như vậy! Nụ cười của anh tươi tắn và ấm áp, làm cho người ta khó có thể quên được. Nhưng mà nghĩ đến Âu Văn Phú trong lòng của Xuân Nguyệt lại dậy lên một hồi đau đớn không rõ lý do, hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên. Ở trong nhà Xuân Nguyệt vẫn luôn luôn quạnh quẽ cô đơn, Chỉ có thời điểm Âu Văn Phú ở cùng, cô mới có một chút hơi thở của người đang sống, Nhưng mà bây giờ Âu Văn Phú đã đi rồi, mỗi lần trở về trong nhà Xuân Nguyệt cũng không nhịn được mau chân đi đến xem căn phòng mà Âu Văn Phú đã từng ở. Cô kỳ vọng khi mình đẩy cánh cửa ra thì liền nhìn thấy anh đang ở trên giường an nhiên đi vào giấc ngủ. Cô nhớ anh nhiều như vậy, thế nhưng mà anh lại ra đi rất đơn giản như vậy.
Ở trong nước Xuân Nguyệt không kiêng nể gì nữa, cứ để nước mắt chảy ra. Cô ép buộc mình phải lặn xuống dưới để cho không có ai nhìn thấy sự quẫn bách của mình. Trải qua một khoảng thời gian thật lâu, chờ đến khi lòng của cô dần dần bình tĩnh lại, thì Xuân Nguyệt mới nổi người lên. Cô nương theo vách tường thành bể bơi muốn leo ra mặt nước. Nhưng chợt có một đôi bàn tay to cực nóng lại xuyên qua eo thân của cô nâng cô ra mặt nước. Xuân Nguyệt còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng người vừa tới, liền đã rơi vào một cái vòm ngực ấm áp rắn chắc rồi.
Chết tiệt, cô vẫn còn là nữ sinh đấy! Xuân Nguyệt từ vòng giam cầm trong lòng khó khăn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bày ra một dung nhan anh tuấn làm cô nhớ mãi không quên kia! Đột nhiên Xuân Nguyệt cảm thấy chính mình trở nên chua xót, cô liều lĩnh ôm lấy cổ Âu Văn Phú.
Âu Văn Phú vốn thấy Xuân Nguyệt nói nói cười cười cùng Cẩm Phàm thì nổi cơn giận dữ. Anh hận không thể tiến lên đã cái tên Cẩm Phàm kia vào trong nước, thế nhưng mà Xuân Nguyệt trước một bước, đã nhảy vào trong nước. Âu Văn Phú nghiến răng nghiến lợi chờ đến lúc Xuân Nguyệt ra khỏi nước. Tiếp sau đó, anh đã dự định xong xuôi muốn đánh lên cái mông của cô. Thế nhưng khi nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của Xuân Nguyệt, thì lửa giận trong anh liền hoàn toàn biến mất. Âu Văn Phú ôm chặt thân thể nho nhỏ kia vào trong lòng mình, rốt cục thở dài một hơi thực thỏa mãn. Kỳ thực là Âu Văn Phú đang sợ hãi! Anh sợ hãi Xuân Nguyệt sẽ không hề nhớ đến anh một chút nào. Nhưng vào giờ này khắc này, Âu Văn Phú mới hiểu được, nỗi khổ tương tư chẳng phải chỉ có một mình anh thưởng thức, Xuân Nguyệt giống như anh, cô cũng nhớ nhung anh đến thấu xương.
"YAA.A.A.., bạn gái của tôi à, xem ra em rất nhớ nhung tôi thì phải." Âu Văn Phú vỗ phía sau lưng của Xuân Nguyệt, cười nói ha ha.
Xuân Nguyệt khịt khịt mũi, nói vẻ buồn buồn: "Bạn trai của tôi à, xem ra anh vẫn còn biết trở về kia đấy hả?"