Âu Văn Phú nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời khói mù một mảnh, hơn nữa ngày mưa đều là sẽ có sét đánh, cảm giác thật đúng là bị đè nén. Anh phiền chán bừa bừa mái tóc uống một hớp bia, thế nhưng bia còn chưa có nuốt xuống thì đã bị anh phun ra. Xuân Nguyệt mặc áo ngủ hai dây, mê mang bước đi xuống lầu. Âu Văn Phú nheo ánh mắt lại, đánh giá cô. Âu Văn Phú thật không nghĩ tới cái cô gái nhỏ này vừa trưởng thành dáng người vậy mà lại tuyệt như vậy! Quả thực cũng có thể gọi là đầy đặn rồi !
Thời điểm Xuân Nguyệt nhìn thấy Âu Văn Phú trong nháy mắt có chút kinh ngạc. Nhưng mà cô thật sự là quá mệt mỏi rồi! Cô không nhìn anh lập tức nằm ở một bên so pha khác. Cô ôm lấy chiếc gối ôm trên so pha, nhưng thật ra đây là chiếc gối ôm chăn. Chỉ cần kéo chiếc khóa kéo ra liền biến thành cái chăn luôn, rất là thuận tiện.
Âu Văn Phú nhìn thấy Xuân Nguyệt mệt mỏi nằm trên ghế sa lon, dùng chăn trùm lên đầu như vậy, không khỏi cau mày, nói trêu ghẹo: "Có phải là em ham thích vẻ đẹp trai của tôi hay không? Cho nên em mới cố ý ăn mặc mê người như thế, chạy đến ngủ ở trước mặt tôi như vậy?"
Đột nhiên nghe thấy Âu Văn Phú nói như thế, Xuân Nguyệt cười nhạo nói: "Ông bác à, ông bác có biết không vậy? Một người còn chưa đến hai mươi tuổi với một người gần tuổi băm như vậy, là có một khoảng cách khác biệt lắm đó. Cho nên anh đừng có vọng tưởng tôi có thể coi trọng anh."
Âu Văn Phú nở nụ cười. Thì ra cô nhóc kia khi ngủ chưa được no mắt thì sự tức giận đến thánh tướng cũng không đảm đương nổi đâu. Bất quá cô không nhìn đến sắc đẹp của anh cũng khiến cho Âu Văn Phú cảm thấy có chút khó chịu. Anh cũng mở khóa kéo cái gối ôm của mình, thành cái chăn ở trên thân mình, hỏi theo đến tận cùng: "Em đừng có ngượng ngùng, nếu yêu thích tôi thì cứ việc nói thẳng ra. Tôi đây cũng không ngại trâu già gặm cỏ non đâu!” Xuân Nguyệt thở dài một hơi, ngồi thẳng người dậy nhìn Âu Văn Phú. Cô thừa nhận dáng người của Âu Văn Phú rất tốt, đẹp đến mức có thể làm cho phụ nữ phải phun máu mũi, thế nhưng mà cô lại không có hứng thú với anh. Xuân Nguyệt xoa xoa mi tâm nói: : "Tôi chỉ là sợ sấm sét nổ thôi! Vừa thấy sấm sét tôi sẽ tìm đến một nơi nào đó lớn một chút để ngồi ngốc ở đó, bằng không sẽ có cảm giác cực kỳ không an toàn."
Cô nhóc xấu tính này! Âu Văn Phú xù lông rồi. Cô khen anh một câu thì có thể chết hay sao? Nói vóc người của anh đẹp thì sẽ chết sao? Vì sao liền cứ nói trắng ra không nể mặt anh như vậy chứ!
Xuân Nguyệt thấy Âu Văn Phú không nói chuyện liền cho là anh là đã hiểu, lại ngả đầu ngủ ở trên ghế so pha. Âu Văn Phú tuy rằng tức giận, nhưng cũng không biết phải làm thế nào. Hiện bây giờ anh vẫn còn chưa tìm được pháp bảo để khắc chế thắng địch, chỉ có thể ngồi đó nhìn cô nhóc kia không có việc gì liền tức giận, làm cho chính mình chết khiếp! Âu Văn Phú cầm lấy gói thuốc lá ở trên bàn trà, rút từ bên trong ra một điếu thuốc, châm lửa, chậm rãi nuốt mây nhả khói. Anh nhìn khói thuốc trong tay thực muốn bật cười. Vì không để cho Xuân Nguyệt có chút nghi ngờ nào, anh mới đầu liền mua một bao thuốc lá giá mười tệ. Thế nhưng Xuân Nguyệt nhìn thấy, về sau cảm thấy như vậy là đã làm cho người đàn ông mình bao nuôi bị tủi thân rồi, cho nên cô đã cứng rắn thay đổi cho anh loại thuốc là bao mềm Trung Hoa. Nhưng mà loại thuốc lá này cũng thuộc loại bình thường, vẫn còn kém loại thuốc lá gấu mèo kia một cấp bậc. Mà bi kịch nhất chính là, anh vậy mà lại phát hiện ra: Bản thân mình thế nhưng lại đã hút loại thuốc lá này đã thành thói quen! Có một lần tụ hội, Âu Văn Phú vô ý móc ra bao thuốc Trung Hoa này, đã bị mấy người bọn Viên Kỳ Chí chê cười chết khiếp. Lục tử thậm chí còn lấy ra một bao thuốc lá nhãn hiệu Treasurer (loại thuốc lá cao cấp đắt tiền nhất trên thế giới, sản xuất ở châu Âu, giá 24 Euro một bao) ném cho anh, để cho anh hút cho ngon.
Âu Văn Phú tức giận đến mức sắp ói ra máu. Tuy nhiên điều bất hạnh chính là anh không có cách nảo để giải thích, chỉ có thể buồn buồn ngồi uống rượu. Chẳng lẽ muốn anh phải giải thích cho lũ bạn xấu xa kia của anh về chuyện đã trải qua hay sao? Như vậy không phải là đã chế tạo cho bọn họ cơ hội có thể chê cười anh cả đời hay sao? Ngẫm lại Âu Văn Phú liền cảm thấy đau đầu!
Xuân Nguyệt từ trong chăn ló đầu ra, nói có chút mê mang thuyết: "Vào buổi chiều tôi còn phải đi đến trường học, anh có thể giúp tôi chuyển hành lý một chuyến hay không?"
Âu Văn Phú có chút ngạc nhiên. Anh thực không nghĩ tới Xuân Nguyệt vậy mà vẫn còn đến trường học. Điều này và tư liệu mà anh đã nắm được không phù hợp chút nào! Kỳ thực anh chỉ điều tra tư liệu về tên tuổi và bối cảnh của Xuân Nguyệt. Thế nhưng mà, thân phận của con cái của những nhà quyền quý ở thành phố A này nào có phải chỉ đơn giản như vậy. Mỗi một cá nhân đều sẽ có vài loại thân phận. Mà Xuân Nguyệt này đã cho anh một đòn đả kích trí mạng! Cô mới học lên cấp ba mà thôi!