Vũ Thiên bệnh nặng mới khỏi, chỉ có thể ăn một ít thức ăn dạng lỏng, vẫn không thể ăn nhiều lắm. Rất nhiều khi anh cũng không có khí lực để phát giận đối với Mục Vũ Phi. Bởi vì Vũ Thiên dùng hết sức muốn cho thân thể của chính mình khôi phục lại nhanh một chút, rồi sau đó liền nhanh chóng mà chỉnh sửa cho Mục Vũ Phi một chút! Mà tâm tính của Mục Vũ Phi liền tốt hơn nhiều, cơ bản là vì bình nứt không sợ vỡ. Vũ Thiên lười nói chuyện với Mục Vũ Phi chính là nói rõ với Mục Vũ Phi rằng, sau này anh muốn tính sổ cùng cô. Còn Mục Vũ Phi thì liền tận dụng khả năng vào dịp này để bắt nạt Vũ Thiên, làm tốt về sau này sẽ đòi lại một chút lợi tức.
Bọn nhỏ sau khi nghe thấy chuyện Vũ Thiên đã tỉnh lại rồi, thì trước tiên liền chạy tới bệnh viện. Bọn trẻ nhìn thấy ba ba nên tinh thần cũng không tệ, đều cao hứng vây ở bên giường.
Bối Bối cắn ngón tay nói: "Ba ba, ba hẳn là nên khen chúng con đi! Chúng con mỗi ngày đều kể chuyện cổ tích cho ba nghe đấy, cho nên ba mới có thể khỏe lại nhanh như vậy được !"
Bảo Bảo làm cái động tác muốn nôn mửa, trong lòng còn thấy sợ hãi, nói: "Ba ba, chúng con đã phải chịu thật nhiều khổ sở vì ba đó! Ba có biết không, chúng con kể chuyện cổ tích cho ba nghe, kể đến mức sắp sửa muốn ói ra rồi!"
Vũ Thiên trầm mắt xuống, ở trong lòng càng không ngừng tự thôi miên chính mình. Anh tự nhủ với mình bọn trẻ dù sao cũng còn nhỏ, chính là bị người khác ức hiếp lợi dụng mà thôi, không thể phát giận không thể phát giận. . . Chờ đến lúc tâm tình của Vũ Thiên đã bình phục lại được một chút, vẻ mặt cứng ngắc của anh mới xả ra nụ cười tươi. Đúng thời điểm anh vừa định nói với bọn nhỏ một chút gì đó, chợt nghe thấy Vũ Ngôn nói đầy vẻ hưng phấn: "Ba ba, xem ra tác dụng của chúng con thực sự là rất lớn. Vì để cho thân thể của ba mau chóng khỏe mạnh lại, chúng con lại tiếp tục kể chuyện cổ tích cho ba nghe nhé!"
Vũ Thiên đỡ lấy ngực đột nhiên đau đớn, chỉ thiếu chút nữa thì ngã xuống giường rồi. Mà Mục Vũ Phi so với tình huống của Vũ Thiên thì cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Tuy rằng cô không nghĩ cứu vớt Vũ Thiên, thế nhưng mà dạ dày của cô đã kháng nghị đang không ngừng ợ nước chua rồi ! Cho dù Mục Vũ Phi không muốn lo lắng cho Vũ Thiên, thì cũng không phải không lo lắng cho dạ dày của bản thân mình chứ sao? Cho nên vẻ mặt của Mục Vũ Phi mang đầy lúng túng nói: "Các con à, thân thể của ba ba vừa mới khỏe lại, không cần thiết phải kể chuyện cổ tích nữa đâu! Các con cứ ngoan ngoãn cùng ba ba trò chuyện là tốt rồi."
Nhóm bảo bối còn nhỏ, thật dễ gạt gẫm, nghe thấy Mục Vũ Phi nói như vậy đều cảm thấy cực kỳ có đạo lý, lập tức cuốn lấy Vũ Thiên, khe khẽ nói chuyện cùng anh.
Khóe miệng Ảnh tử co giật một hồi lâu mới thở dài một tiếng, hạ giọng nói với Mục Vũ Phi: "Phu nhân, nén bi thương!"
Mục Vũ Phi đau khổ nhìn lại Ảnh tử. Cuối cùng ở trong lòng liền nói tục một câu: Tôi nén bi thương sao? Tôi nén bi thương cái em gái nhà cậu ấy! Chưa nhìn thấy Vũ Thiên đã hạ quyết tâm muốn làm cho tôi cực khổ chết rồi hay sao? Trong lời nói khuyên giải an ủi có tác dụng cái rắm ấy, có thể hóa giải được nguy cơ của tôi hay sao?
Vũ Thiên giống như cảm thấy trong lòng Mục Vũ Phi đang sợ hãi, ánh mắt như lưỡi dao không ngừng khoét vào Mục Vũ Phi. Lưỡi dao ấy lần lượt từng lần từng lần, xẻo cắt ở trong lòng cô, làm cho trái tim nhỏ của cô run rẩy không thôi. Mục Vũ Phi rất muốn đòi công lao đối với Vũ Thiên! Cô muốn nói bản thân cô đây thật ra chính là một công thần đó! Nếu như không có công lao của Mục Vũ Phi cô, thì Vũ Thiên anh làm sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy được chứ? Nhưng khi nhìn vào bộ dáng dầu muối đều không ưa kia của Vũ Thiên, thì không chỉ có cô biết, nếu cô làm như vậy, thì nhất định cô sẽ càng chết thê thảm hơn!
"Hu hu, số mạng của tôi thật khổ mà!." Mục Vũ Phi xoa gối, ôm một góc kêu rên một tiếng.
Vũ Ngôn cau mày nhìn Vũ Thiên, vẻ mặt đầy oan ức, nói: "Ba ba, con thật vất vả mới nghĩ ra được một phiên bản mới của câu chuyện cổ tích “Người đẹp ngủ trong rứng” đó! Ba ba thật sự không thích nghe hay sao?"
Cả khuôn mặt của Vũ Thiên đều run rẩy lên rồi. Anh liền nghĩ mãi mà không rõ vì sao đứa con lớn nhất của anh lại có thể kiên trì được như vậy? Rốt cuộc là cái gì đang tác quái để cho thằng bé thích thú như vậy đây? Nhưng mà chính Vũ Thiên lại không thể cự tuyệt nổi. Đối với lời thỉnh cầu hợp lý bọn nhỏ, người làm cha mẹ thực sự là không nên cự tuyệt. Mà bộ dáng của Vũ Ngôn lại cực kỳ rõ ràng, cực kỳ thật hợp lý, chẳng lẽ quan hệ với người có bệnh như vậy, lại hợp lý sao hay sao?
Đáng chết! Chết thì chết đi! Vũ Thiên cắn răng một cái, vươn tay run run vuốt mái tóc của Vũ Ngôn, mỉm cười ý bảo cậu bé có thể bắt đầu nói.