Karen và Monica đã thành bạn tri kỉ. Quan hệ của hai người vô cùng tốt đẹp. Hơn nữa hai người giống như có lẽ đã không còn có hứng thú đối với Dany rồi. Thời điểm Mục Vũ Phi nhìn thấy các cô thì cực kỳ kinh ngạc, nhưng hơn tất cả chính là vui sướng. Mấy người bọn Karen đầy hưng phấn mà bao bọc vây quanh Mục Vũ Phi, rì rầm nói chuyện cũ một lúc.
"Không nghĩ tới chồng của chị lại có rất nhiều tiền như vậy đấy!" Monica hướng về phía cửa khách sạn bĩu bĩu môi, ý bảo cô đã nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce ở đằng kia rồi.
Nhắc tới xe ô tô, Mục Vũ Phi liền bi phẫn. Cô không nghĩ tới Vũ Thiên lại mua một chiếc xe khác giống như đúc, lại ném chiếc xe trước kia cho Nam Mộc xử lý. Cô tức giận nói: "Kỳ thực chị cũng rất nhiều tiền đấy, được không?"
"Chị ấy hả?" Karen đập cho Mục Vũ Phi một cái, "Chị có ông xã tốt như vậy thật là tuyệt vời rồi, lại còn không thấy hài lòng hay sao!"
Monica đẩy đẩy Mục Vũ Phi, ý bảo cô hãy nhìn về hướng Dany. Bên cạnh Dany có một người phụ nữ nhỏ nhắn ,nhưng trên người đeo đầy trang sức, nhìn rất quyến rũ.
"Chị đã nhìn thấy chưa vậy, bạn gái mới của anh ấy đấy!" Karen nhỏ giọng nói.
Karen hừ một tiếng vẻ khinh thường, nói: "Không hiểu ánh mắt kiểu gì nữa! Nếu lựa chọn em hoặc là Monica đây, thì em còn có thể hiểu được, vậy mà anh ấy lại đi lựa chọn một người phụ nữ ưa thích khoe của, lại còn tầm thường như vậy chứ!"
"Mấy người làm sao vậy, mỗi người đều có cách nhìn riêng của mình mà. Dany không lựa chọn hai người chính là tổn thất của anh ta chứ sao." Mục Vũ Phi buồn cười, nói an ủi các cô.
Mấy người phụ nữ còn đang nói chuyện, thì thân thể nho nhỏ của Lôi liền nhào tới trong lòng Mục Vũ Phi. Cậu bé anh bĩu môi, bộ dáng vẻ rất là mất hứng.
Mục Vũ Phi ngồi xổm người xuống trước mặt Lôi, nhéo nhéo lên mặt cu cậu, hỏi "Có phải là do cô đột nhiên rời đi như vây, không nói lời nào với cháu, nên cháu thấy mất hứng phải không?"
Lôi gật gật đầu, vẫn tỏ ra mất hứng nắm chặt lấy mặt cô như cũ, ấn cái miêng đầy nước miếng của mình ở trên mặt Mục Vũ Phi.
Lôi nhỏ giọng nói ở bên tai Mục Vũ Phi: "Kỳ thực lúc đó cháu rất muốn cô làm mẹ của cháu. Hiện tại cháu thật sự không thích cô Annie kia một chút nào cả, cô ấy đối với ta tuyệt đối không tốt đẹp chút nào."
Mục Vũ Phi cười khổ. Cô cũng không thể nhúng tay vào trong chuyện của người khác được, cho dù đó là Lôi. Cho dù là Annie đối xử với Lôi không được tốt, thì đó cũng là chuyện riêng giữa mấy người Annie, Dany và cậu bé Lôi mà thôi. Cô chỉ là người ngoài, không có lập trường mà cũng không có thẩm quyền trong chuyện này được này. Cho dù là có thấy đau lòng, thì cô cũng chỉ có thể đứng nhìn, chỉ có thể đối xử với cậu bé Lôi này tốt hơn một chút mà thôi.
Dany cùng Annie đi tới trước mặt Mục Vũ Phi. Anh cười cười vươn tay ra hướng Mục Vũ Phi, nhưng mà cánh tay của Dany vừa mới duỗi đến được một nửa thì đã bị Vũ Thiên cầm lấy. Mục Vũ Phi chọc một cái vào eo của Vũ Thiên, rồi sau đó buồn cười quay đầu đi. Đây cũng chính là điểm mà Vũ Thiên thích nhất ở cô. Nếu đổi lại là người khác, loại hành vi thực hiện mất thể diện này nhất định sẽ kích thích sự giận dữ của đối phương. Dùng theo cách nói của Vũ Thiên chính là, trước kia thời điểm anh đâm phá trời, mẹ anh sẽ nói anh làm đúng, chỉ có điều là trời rất vướng bận rồi! Nhưng mà Mục Vũ Phi thì lại không giống với lúc trước. Cho dù là Mục Vũ Phi biết Vũ Thiên có thể đâm phá trời, cô cũng chỉ oán giận anh được một lúc, rồi sau đó sẽ vừa oán giận vừa đưa cho Vũ Thiên cây sào để cho anh tiếp tục thống. Đây chính là lời từ trong miệng Vũ Thiên đã nói khi ở nhà cha mẹ thương anh, về sau khi kết hôn rồi thì Mục Vũ Phi thương anh. Có đôi khi Vũ Thiên cảm thấy mình thật may mắn, có thể liếc mắt một cái liền chọn ngay được Mục Vũ Phi, một cô gái sống có nội tâm, hơn nữa cô còn cùng anh kết liền cành. Mấu người phụ nữ tốt như thế này, nên phải bị trói ở bên cạnh anh.
Lôi có địch ý rất mạnh đối với Vũ Thiên. Cậu bé ôm Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên đầy vẻ thù địch, tựa như là anh đã đoạt mất bảo bối của mình vậy.
Dany công lực thâm hậu, mỉm cười nói chuyện cùng với Vũ Thiên, nhìn giống như là hai người bạn cũ thân thiết sau nhiều năm mới gặp lại nhau vậy.
"Chồng chị, anh ấy vẫn là đẹp trai như vậy!" Karen cố ý dùng tiếng Pháp nhỏ giọng, ghé vào bên tai Mục Vũ Phi thì thào nói.
Vũ Thiên có thính lực cực kỳ trác tuyệt, tức thời lộ ra hàm răng sáng như tuyết, dùng tiếng Pháp nói: "Cảm ơn đã khích lệ!"
Dứt lời anh còn học lễ nghi của người Âu, châu cầm lấy tay của Karen rồi sau đó nhẹ nhàng hôn lên bàn tay của cô. Phong độ thân sĩ này của anh khiến cho ánh mắt của Karen liền bốc lên sự ngưỡng mộ. Karen thẳng thừng khen Mục Vũ Phi đã tìm được một ông xã cực kỳ ưu tú!
Mục Vũ Phi liền cười ầm lên, sau đó ngồi phịch xuống ở trên người Monica khiến cô không sao dậy nổi.