Tuy rằng ngày hôm qua Monica bị ánh mắt của Vũ Thiên uy hiếp, nhưng mà cô vẫn là nghĩ thừa dịp hiện tại sẽ cho Dany một kích trí mệnh, để cho anh triệt để hết hy vọng đối với Mục Vũ Phi. Monica nhìn ra, người đàn ông kia cùng phi thường có mối quan hệ đối với Mục Vũ Phi không bình thường.
"Mục, người đàn ông ngày hôm qua đã cứu cô kia, có quan hệ như thế nào vậy?" Monica hỏi vẻ rất tò mò.
Lời này Monica vừa nói ra, tất cả mọi người đều vểnh tai lên nghe. Bởi vì bọn họ cũng đều rất hiếu kỳ. Mục Vũ Phi nhìn chung quanh một vòng, bình tĩnh mà kiên định nói: "Đó là chồng tôi."
Tuy rằng Mục Vũ Phi cũng đã từng oán hận đối với Vũ Thiên, mà bóng ma trong lòng cô cũng chưa từng thoát ra ngoài được. Thế nhưng mà cô cũng không thể gạt bỏ được sự thật. Mục Vũ Phi không có cảm giác đối với Dany chính là không có cảm giác, cũng thuận theo đó nói ra lời nói thật khiến Monica đắc ý.
Dany buông thõng xuống mắt, biểu cảm rất là chua sót. Những người còn lại đều hô lên vẻ đầy kinh ngạc. Không thể nào tưởng tượng được, người đàn ông có tướng mạo tuấn lãng, trên người đang mặc quần áo đẹp, hơn nữa còn mang theo cả vệ sĩ theo kia, vậy mà lại là chồng của Mục Vũ Phi? Bình thường chỉ thấy Mục Vũ Phi luôn tỏ vẻ khiêm nhường, không nghĩ tới cô lại còn có thân thế như vậy !
Mục Vũ Phi cũng không cho mọi người có cơ hội hỏi thêm, cầm lấy túi liền chạy tới sân bay.
Lúc này chuyến bay chở một đám khách đi từ Bắc Kinh đã tới. Mục Vũ Phi giơ biển hiệu đón khách đứng ở chỗ đợi đón khách trong sảnh, đợi khách đi từ trong sân bay ra một hồi, chỉ thấy người lục tục đi ra. Bọn họ cũng nhìn thấy Mục Vũ Phi, lập tức liền đi tới phía cô. Mục Vũ Phi so sánh đối chiếu với danh sách đếm số người, phát hiện có hai cái tên trẻ em thật đặc biệt. Một người tên là Tần Thiên, một người tên là Tần Vũ. Bọn trẻ không có cha mẹ đi theo, hoàn toàn là tự một mình đi tới đây. Hơn nữa bọn chúng đều mặc trên người một bộ quần áo màu đen, đội mũ trùm đầu, còn đeeo cặp kính mát màu đen. Ngôn Tình Ngược
Có lẽ là tiểu thái tử của nhà ai đó đi chơi. Mục Vũ Phi thở dài, lập tức đi đến bên người hai cậu bé kia. Thế nhưng mà bọn nhỏ nhìn thấy cô đi tới lại quay đầu đi lẫn vào trong đám người, giống như là cũng không có ý muốn để ý tới cô một chút nào hết. Một cô gái trẻ trong đoàn khách đi tới, nhỏ giọng ở bên tai Mục Vũ Phi: "Hai đứa trẻ này vậy mà thật khốc, không thích nói chuyện với bất kỳ một ai hết."
Mục Vũ Phi cười khổ lắc lắc đầu, lập tức dẫn đoàn khách đi thăm quan phong cảnh trên nước. Thành phố Venice có rất nhiều di tích cổ, có đến 120 tòa giáo đường lớn lớn nhỏ nhỏ có kiến trúc khác nhau, kiến trúc kiểu Gothic, kiểu thời Văn hóa Phục Hưng kiểu, kiến trúc theo kiểu Baroque..., Hơn nữa còn có 120 tháp chuông đồng hồ xây dựng ở trên mặt nước, 64 tu viện nam nữ và hơn 40 tòa cung điện. Tất cả các di tích này đều nằm cách biệt nhau qua các dòng sông, thập phần rất khác biệt. Mọi người được Mục Vũ Phi dẫn đi chơi trên thuyền ở trên sông, chui qua các cây cầu bắc qua sông. Nhìn phong cảnh hai bên rất khác biệt mọi người đều hưng phấn không thôi. Đánh giá thời gian đi tham quan không sai biệt lắm, Mục Vũ Phi dẫn mọi người trong đoàn đi đến quảng trường St. Mark (quảng trường Thánh Mark). Nơi đó có những diễn viên mặc trang phục, đeo mặt nạ biểu diễn. Mục Vũ Phi để cho mọi người tự do chụp ảnh, còn cô thì ngồi ở trên ghế tựa nhìn hai đứa trẻ kia đang cho chim bồ câu ăn.
Vũ Thiên không biết từ chỗ nào xông ra, kéo ra một cái ghế ngồi xuống đối diện với cô. Mục Vũ Phi nhìn gương mặt tái nhợt anh đầu mày nhíu nhíu, nhưng mà cô cũng không có mở miệng hỏi, cứ thế lẳng lặng yên tĩnh ngồi đối diện với Vũ Thiên.
Vũ Thiên thấy cô không nói chuyện, cười khẽ một tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc, hỏi: "Vài năm nay, em vẫn sống khỏe chứ?"
Mục Vũ Phi gật gật đầu, không nói chuyện. Không phải là Mục Vũ Phi không muốn nói, chính là khi cô nhìn thấy Vũ Thiên đến, thì trong sống mũi liền thấy chua sót, trong lòng cũng thấy sợ hãi, lo lắng, căn bản là không có cách nào nói được thành lời.
"Em vẫn còn tại hận anh sao?" Vũ Thiên nở nụ cười tự giễu. Anh chống tay lên cằm nghiêng đầu nhìn Mục Vũ Phi, nói vẻ bất đắc dĩ: "Anh vốn dĩ không muốn gặp em, nhưng mà bọn nhỏ lại rất nhớ em."
Cả người Mục Vũ Phi liền chấn động. Đã vài năm nay cô căn bản là không dám nhớ đến Bảo Bảo, Bối Bối. chỉ cần nghĩ đến các con một cái, trong lòng của cô liền đau nhói lên từng hồi từng hồi. Nhưng mà có người mẹ nào lại không nhớ đến đứa nhỏ kia chứ? Mục Vũ Phi nhớ con, nhớ đến mức sắp muốn nổi điên lên rồi. Nhưng mà cô không dám, thực sự không dám trở về. Chỉ cần nghĩ tới Vũ Thiên, nghĩ tới mọi người trong nhà, là cô lập tức sẽ nhớ tới đứa con của cô đã chết non quá sớm! Trong lòng Mục Vũ Phi đau nhức!
Tần Thiên Tần Vũ lúc này đi đến bên người bọn họ. Hai đứa trẻ kia liền nhào tới trong lòng Vũ Thiên.
Mục Vũ Phi mở to hai mắt nhìn. Cô vậy mà lại không hề nhận ra đâu chính là hai đứa con của mình!