Mục Vũ Phi sau khi bị rơi xuống nước thì cả người như bị tê liệt, liều mạng nín thở không dám hô hấp. Trong lòng cô đầy hoảng sợ, càng trầm mình sâu hơn ở trong nước. Đèn đuốc huy hoàng ở trên mặt nước đã dần dần cách rời khỏi cô xa hơn. Đột nhiên! Một bóng người cấp tốc bơi tới về phía cô, Mục Vũ Phi vừa buông tay một cái, lập tức mấy ngụm nước liền ộc vào trong miệng. . .
Mọi người ở trên bờ đều lo lắng nhìn xuống mặt sông. Trải qua một hồi lâu, từ trong sông mới thấy hai người trồi lên. Monica thừa dịp bọn họ ngoi lên mặt nước, nhờ ánh sáng của ngọn đèn liền thấy rõ ràng dung nhan của người đàn ông kia. Thế nhưng đồng thời hô hấp của cô ta lập tức như bị đông cứng lại! Đó chính là một người đàn ông có gương hoàn mỹ kiểu Phương Đông, ngũ quan nhìn giống như khuôn mặt của một vị thần!
Vũ Thiên đặt Mục Vũ Phi nằm xuống ở trên mặt đất, nhẹ nhàng ấn vào trên bụng của cô. Mục Vũ Phi ọe ọe, sau đó hộc ra mấy ngụm nước, run rẩy ôm lấy bụng, ý vị co rút người lại thành một cục.
"Mục, cô không sao chứ? !" Dany giống như phát cuồng lên vậy, định xông lên, nhưng lại thấy Vũ Thiên giơ tay làm một động tác dừng lại.
Vũ Thiên vuốt vuốt nước trên mái tóc đen, lạnh lùng hộc ra một chữ: "Cút!"
Vũ Thiên nói bằng tiếng Trung Quốc, người khác nghe không hiểu gì hết, thế nhưng mà mọi người ở đó vẫn bị sát khí lạnh lẽo từ trên người của anh phát ra, làm cho bị hù sợ. Dany không tự chủ liền dừng bước, khiếp sợ nhìn người đàn ông đang ở trước mắt mình giống như hung thần ác sát vậy
Karen cũng rất sợ, nhưng mà người đàn ông ở trước mắt đây hiện tại đã cứu sống người bạn gái của cô. Cho nên Karen chỉ có thể, cho dù cẳng chân run lên, cũng đi qua đưa trả lại áo bành tô lẫn mặt nạ cho người đàn ông đó.
Vũ Thiên tiện tay ném chiếc mặt nạ sang ở một bên, cầm lấy chiếc áo bành tô bao lấy thân hình của Mục Vũ Phi, xoay ngang thân Mục Vũ Phi, đứng dậy bế cô lên. Mục Vũ Phi run run túm chặt lấy vạt áo của Vũ Thiên, hoảng hốt hỏi: "Đứa nhỏ. . . Đứa nhỏ đâu rồi. . . Con của tôi đâu rồi?"
Vũ Thiên thống khổ, gia tăng thêm sức của cánh tay, ôm chặt lấy cô, tì trán của mình lên cái trán của Mục Vũ Phi thấp giọng nói: "Phi Phi, không có chuyện gì nữa rồi, hết thảy đều đã qua rồi."
Lúc Vũ Thiên đứng thẳng dậy mọi người mới phát hiện ra, người đàn ông Phương đông kia vậy mà lại cao lớn như thế, quả thực làm cho người ta cảm thấy có một áp lực vô hình. Dany cũng cảm thấy có một cỗ cảm giác áp bức từ trên thân thể của người đàn ông Phương đông này phát ra. Thế nhưng mà, khi nhìn thấy Vũ Thiên ôm Mục Vũ Phi như vậy thì cực kỳ không thích chút nào. Anh cau mày đi tới, lễ phép nói: "Xin ngài hãy giao lại người bạn này của tôi cho tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy!"
Vũ Thiên híp mắt lại nhìn Dany một cái, khẽ cười lạnh, sau đó dùng tiếng Anh lưu loát nói: "Anh không có tư cách này."
Ảnh tử nhanh chóng đi đến bên cạnh Vũ Thiên, bỏ chiếc áo khoác trên người mình ra, choàng lên trên người Vũ Thiên. Vũ Thiên lạnh lùng nhìn quanh bốn phía. Ánh mắt của anh rơi xuống trên người Monica. Monica có cảm giác máu ở quanh thân mình đều đông cứng lại. Vũ Thiên bước từng bước một đi vào trong đám người. Cả người Vũ Thiên phát ra một luồng khí chất vương giả, làm cho người ta không khỏi phải rẽ ra một con đường để cho anh đi.
Ánh mắt Dany nhìn theo. Không phải là Dany không muốn đi lên để túm lấy Mục Vũ Phi, nhưng mà anh nhìn thấy Mục Vũ Phi cứ rụt đầu vào trong cổ của người đàn ông Phương đông kia vô cùng thân thiết. Từ trong lòng anh liền sinh ra một loại cảm giác vô lực. Rất rõ ràng, Mục Vũ Phi cho dù là đang ở trong trạng thái bị kinh sợ, hoảng hốt quá độ như vậy, cô lại vẫn cứ níu chặt lấy cái áo của người đàn ông như cũ. Như vậy có thể nghĩ ra được, hai người bọn họ đã rất quen thuộc và gần gũi với nhau đến cỡ nào!
Dany nắm chặt nắm tay lại, nhìn chằm chằm theo bóng lưng Vũ Thiên, thần sắc không khỏi tối xuống.
Vũ Thiên ngựa quen đường cũ đi đến chỗ Mục Vũ Phi thuê trọ. Anh đưa cô vào trong phòng tắm. Khi anh bế Mục Vũ Phi lên, cẩn thận đặt cô vào trong bồn nước, Mục Vũ Phi vẫn gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của anh như cũ, thần sắc của cô cũng vẫn đang ở trong trạng thái hoảng hốt. Vũ Thiên đau lòng đưa tay lên muốn vuốt ve gương mặt của cô. Thế nhưng tay của anh mới đưa lên được một nửa liền dừng lại. Vũ Thiên biết Mục Vũ Phi vẫn chưa thể thoát ra khỏi bóng ma bị mất đi đứa nhỏ, anh không thể lại gợi lên chuyện cũ chua xót của cô được.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên. Vũ Thiên nhíu mi lại một cái, tách mấy ngón tay Mục Vũ Phi đang nắm chặt áo của mình ra. Mục Vũ Phi sợ hãi nhìn anh. Vũ Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ hôn hít một chút lên cái trán của Mục Vũ Phi, nhẹ nhàng nói dỗ dành: "Ngoan nào, nghe lời."
Mục Vũ Phi buông lỏng tay ra, rồi sau đó gắt gao ôm lấy cánh tay của mình, thấp giọng khóc lên nức nở.