Thời điểm Khang Từ được đưa đến bệnh viện cấp cứu thì đã hơn mười người giờ. Nhưng mà bây giờ cô ta cũng đã không thể làm mẹ mà cũng không thể đứng lên được nữa. Thời điểm Khang Từ tỉnh lại thì kêu khóc không thôi, miệng còn oán hận mắng chửi mọi người.
Thời điểm cha Khang dẫn theo Tử Trúc cùng Khang Dĩ Hoài đến thăm Khang Từ thì người cô ta như đã hỏng mất. Khang Từ ném chén trà xuống đầu giường liền hét lớn đuổi người phụ nữ có thân phận không rõ ràng cùng với đứa con hoang kia cút đi. Sắc mặt của cha Khang trầm xuống, vẫy vẫy tay để cho hai người đang lúng túng kia đi ra ngoài trước. Ông ngồi vào bên cạnh giường bệnh nhân trầm mặc không nói, lập tức đánh giá con gái của mình.
"Thế nào, ba ba mang mẹ con bọn họ đến đây để muốn diễu võ dương oai đối với với tôi có phải không? Nhìn thấy tôi bây giờ đang ở cái dạng này, các người thấy cao hứng lắm phải không?" Khang Từ cắn răng nghiến lợi hỏi.
Cha Khang đã thất vọng xuyên thấu đối với đứa con gái này của mình rồi. Khi đi đến đây, vẻ mặt rất trịnh trọng, Khang Dĩ Hoài còn nói với cha Khang rằng, cho dù chị gái bây giờ có biến thành bộ dáng gì nữa, cậu cũng đều nguyện ý nhận trách nhiệm chăm sóc cho chị gái của mình. Nếu thân thể của chị gái thật sự mệt mỏi, cậu sẽ đẻ cho các em trai của mình kế thừa gia nghiệp, còn cậu sẽ dành thời gian để chăm sóc Khang Từ. Nhưng mà bộ dáng con gái của ông bây giờ lại đã làm cho trái tim của ông trở nên băng giá rồi. Đứa con gái mà ông nuôi ở bên mình nhiều năm như vậy, so ra lại còn kém xa một đứa con riêng không danh không phận kia. Điều này làm sao không khiến cho cha Khang trở nên chết tâm đối với Khang Từ: "Nếu như con còn có thể còn sống được, ta sẽ nói cho con biết ý đồ của ta khi đến đây là cái gì." Cha Khang nói vẻ lạnh lùng.
Khang Từ còn chưa hiểu rõ ý trong lời nói kia của cha mình là thế nào, thì đã thấy cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, Vũ Thiên vẻ mặt âm u, nghiêm nghị đi vào. Khang Từ nghĩ đến những gì mà người đàn ông đã tấn công mình trong giáo đường đã nói, mồ hôi lạnh trên trán không khỏi túa ra. Cô ta co rúm người lại núp ở phía sau lưng của cha mình.
Nhưng mà cha Khang lại không có tâm tư nào để bảo hộ cho con gái của mình nữa. Ông đứng dậy gật gật đầu đối với Vũ Thiên để xin lỗi, rồi đi ra ngoài.
Vũ Thiên đi đến bên giường, ngồi thế vào vị trí lúc nãy cha Khang đã ngồi, hỏi một câu không mang theo chút cảm xúc nào: "Xem ra người của tôi đã chuyển lời nói của tôi tới cho cô rồi, đúng không?"
Khang Từ trợn to mắt nhìn Vũ Thiên, không tin được rằng Vũ Thiên lại thật sự đối xử với mình như vậy! Cô lôi kéo chéo áo của anh run run hỏi: "Anh đây là đang gạt em, đúng hay không? Vũ Thiên anh đây là đang gạt em có đúng hay không?"
Vũ Thiên bỏ tay của Khang Từ ra, đưa tay tóm lấy người của cô ta, nhìn Khang Từ hỏi dồn ép: "Tại sao tôi lại phải trêu đùa cô chứ?"
Khang Từ thất hồn lạc phách nhìn lại Vũ Thiên, đột nhiên cô ta giống như bị phát cuồng, lôi kéo tay Vũ Thiên kiệt lực quát: "Vì sao anh lại phải đối xử với em như vậy? Vì sao chứ? Em làm như vậy là vì em yêu anh! Chẳng lẽ anh không biết rằng, hết thảy những gì mà em đã làm kia, đều là bởi vì em yêu anh hay sao?!"
Vũ Thiên vẻ mặt hắc tuyến nhìn lại Khang Từ. Vì sao anh lại có cảm giác cảm thấy cục diện lúc này có chút giống với tình tiết máu chó trong bộ phim tình yêu đầy khoa trương lại giả tạo mà Mục Vũ Phi hay xem lúc tám giờ đêm đến thế?
"Cô yêu tôi, thì tôi liền sẽ phải yêu cô hay sao? Cô xứng sao? Cũng bởi vì cô yêu tôi, cho nên cô mới nghĩ muốn giết con tôi hay sao?"
Vũ Thiên nhìn miệng vết thương của Khang Từ do vùng vẫy không ngừng nên đã bị rách ra, máu loãng nhiễm đỏ bộ quần áo bệnh nhân của cô ta. Biết là mục đích của mình đã được đáp lại, Vũ Thiên liền bình tĩnh trở lại, nói: "Cô đối với tôi là người có ân cứu mạng. Nhưng mà cô đã không quý trọng nó, mà đứa con của tôi đã trả lại phần nhân tình thay cho tôi rồi. Bây giờ là thời gian để hai chúng ta ngồi tính sổ với nhau. Cô phải chết, bằng không Phi Phi liền sẽ không bao giờ còn trở lại bên người tôi nữa."
Khang Từ há to mồm thở hổn hển. Cô ta vuốt ngực thở hào hển khó khăn. Khang Từ bị mất máu quá nhiều nên sắc mặt đã trở nên trắng bệch, chỉ có ánh mắt nhìn Vũ Thiên đầy sự oán độc. Cô ta không thể tin tưởng được, người đàn ông lãnh khốc vô tình kia lại chính là người mà bản thân mình đã yêu nhiều năm như vậy. Cho dù cô ta có làm tổn hại đến đứa nhỏ của Mục Vũ Phi thì thế nào chứ? Mục Vũ Phi không thể không chết sao? Tại sao Vũ Thiên lại muốn giết mình! Thế nhưng mà một khi tình yêu đã bị mất đi rồi, thì lúc này con người lại càng thấy quý trùng sinh mệnh của mình hơn. Khang Từ chính là một điển hình cho trường hợp này. Khang Từ không sao nén nhịn được mà để nước mắt chảy xuống, cầu khẩn Vũ Thiên có thể buông tha cô ta một mạng. Từ nay về sau cô ta nhất định sẽ sống đàng hoàng tử tế không bao giờ còn dám gây sự với Mục Vũ Phi nữa.