Vũ Thiên không phải là không lý giải tâm tình của cô, nhưng là anh cũng có niềm kiêu ngạo của anh cùng thân là nam nhân, phụ thân tôn nghiêm! Anh tại sao có thể xem vợ của mình lại cùng người khác đi vào điện phủ? Mặc kệ có phải thật vậy hay không kết hôn, anh đều là không tiếp thụ được! Hơn nữa liền tính là Nhà họ Vũ cùng Nhà họ Mục đều không tiếp thụ được, cô làm sao lại không hiểu? !
Mục Vũ Phi vẫn như cũ kiên trì, đây là cô một lần duy nhất tùy hứng, cô không cho phép người khác phá hư của cô báo thù kế hoạch, cho dù là Vũ Thiên, đều không thể ngăn cản cô được!
"Em thật sự quyết định như vậy hay sao?" Vũ Thiên hỏi vẻ rất lạnh lùng. Mục Vũ Phi nở nụ cười đầy bi thương. Cô đã sống hơn hai mươi năm qua, người khác nói cái gì thì cô làm cái đó, mọi chuyện đều nghe lời không tranh đua với sự đời. Thế nhưng giờ đây, cô thật sự rất muốn mình sẽ có một lần sống vì bản thân mình, sống vì đứa nhỏ kia. Nhưng vì sao tất cả mọi người lại muốn phản đối cô kia chứ? Hơn nữa Vũ Thiên, vì sao anh lại không chịu hiểu cho cô đây? Vì sao cô đều cứ phải nhẫn nhìn tất cả mọi người như vậy? Cô lúc này đây, đặc biệt đã không thể nào nhẫn nhịn được nữa rồi !
Vũ Thiên cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy. Trên khóe miệng còn treo một nụ cười lạnh nói: "Nếu như mà em đã cố ý như thế, anh ngược lại rất muốn nhìn xem, em sẽ làm thế nào để diễn trọn vẹn một vai diễn trong vở kịch này!"
Mục Vũ Phi kéo lại tay áo của Vũ Thiên, cau mày nói: "Cho dù là có bị làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai vợ chồng chúng ta, thì em cũng đã quyết định rồi. Nhưng mà anh không nên động tới Hứa Phàm. Anh ta chỉ là một người rất cực đoan mà thôi, còn chưa tới mức độ không có thuốc chữa. Hơn nữa, anh ta cũng là người đã cứu em, anh hãy buông tha cho Hứa Phàm đi, em sẽ liền thanh toán xong xuôi cùng với anh ta."
Vẻ mặt của Vũ Thiên bỗng chốc trở nên tối đen. Anh bỏ rơi tay Mục Vũ Phi xuống, cắn chặt răng hỏi: "Xem ra là anh cũng vẫn không được vừa lòng về việc anh đã vì em mà chuẩn bị một vai kịch. Em vậy mà thật sự nghĩ muốn sẽ em đi vào lễ đường cùng với anh ta rồi có phải hay không hả ?"
Mục Vũ Phi cắn chặt môi dưới không lên tiếng, Trong cuộc sống, tính tình của Mục Vũ Phi luôn bướng bỉnh, luôn luôn chấp nhận cho là bị người khác hiểu lầm, thì cô cũng không chịu giải thích Cô vốn là muốn cho Vũ Thiên mang Hứa Phàm đi chỗ khác, chú ý chăm sóc đến bản thân mình một chút, cố gắng để ý đến một chút tình hình, rồi về sau này cũng sẽ thả anh ta ra mà thôi. Như vậy chẳng phải là theo ý tứ lời nói kia của Vũ Thiên hay sao. Thế nhưng rồi sự căm phẫn cùng với sự xấu hổ và giận dữ đan xen vào nhau, làm cho cô gần như cũng không thể lên tiếng nói ra nổi nữa rồi.
Vũ Thiên hận nhất chính là cái loại tính tình này của Mục Vũ Phi. Anh có một chút phát giận hoặc là hiểu lầm Mục Vũ Phi, cô liền lập tức ngay từ đầu cũng không lộ ra một chút tức giận nào, có thể sống thoải mái khiến cho người khác muốn tức chết!
Vũ Thiên đốt lên điếu thuốc đứng ở trước cửa sổ, phất phất tay đối với Ảnh tử, để cho Ảnh tử mang Hứa Phàm đi. Anh ta còn ở trong này khiến cho Vũ Thiên anh bị phiền lòng đến muốn nổ tung lên rồi. Ảnh tử hiểu ý, chộp một cái liền đánh cho Hứa Phàm choáng váng hôn mê, rồi sau đó khiêng lên trên vai mang đi ra bên ngoài.
Bên trong phòng, hai người lại yên lặng không cón một tiếng động. Một hồi lâu, Vũ Thiên hút xong hết một điếu thuốc này, lại đốt lên một điếu thuốc khác, ấp a ấp úng mãi mới hỏi ra được một câu: "Phi Phi, có phải là em đang rất hận anh hay không?"
Mục Vũ Phi chớp chớp mắt không nói gì, xem như là chấp nhận. Người này hiển nhiên coi như có chút tự hiểu biết, biết là cô đang hận anh. Chẳng lẽ cô không nên hận Vũ Thiên hay sao? Nếu không phải là anh xử lí sự việc không tốt, thì vì sao Khang Từ còn dám đến để gây sóng gió đây?
"Phi Phi, thế nhưng mà anh cũng là cha của đứa nhỏ đấy. . ."
Vũ Thiên nói vẻ rất tang thương. Mục Vũ Phi bị giọng điệu này của Vũ Thiên kích thích đến hai hốc mắt đều đỏ ửng lên. Bọn họ đều giống nhau, cho dù là có quá khó chịu hơn nữa, thì cũng chỉ có thể đập gãy hết hàm răng, nuốt vào bụng cùng máu. Bởi vì, ở trên bụng của cô, giờ đây có một vết sẹo xấu xí, luôn luôn giống như một lời nhắc nhở với cô rằng, đứa con của cô, cứ như vậy đã không còn nữa rồi.
Vũ Thiên dụi tắt tàn thuốc, xoay người ôm lấy bờ vai Mục Vũ Phi hôn một chút lên cái trán của cô, nhẹ nhàng nói: "Em cứ đi làm những gì em muốn đi, bất kể như thế nào, người làm chồng của em đây đều luôn luôn đứng ở sau lưng của em."
Mục Vũ Phi khóc. Biết bao nhiêu lần cô vẫn cho rằng Vũ Thiên quả thật vẫn luôn ở sau lưng cô hỗ trợ cho cô, bảo vệ cho cô. Thế nhưng mà, hết lần này đến lần khác, cô luôn bị người ta làm cho bị thương, gây hại đến mức trày da, tróc hết cả vảy khắp cả người như vậy, thử hỏi, cô còn có thể lại tiếp tục tin tưởng được nữa sao?
★☆★☆★☆
Mọi chuyện xảy ra, thật sự cũng giống y hư sự tưởng tượng của Mục Vũ Phi. Tuy rằng Khang Từ đã bị mọi người trong nhà họ Khang giam cầm lại, nhưng mà cô ta lại phái người đến thông báo rằng, Mục Vũ Phi đang chuẩn bị hôn lễ vào nửa tháng sau.