Hứa Khiết thấy được thủ đoạn của Lãnh Phong, quả nhiên là có chút sợ hãi rồi. Hóa ra, người này trước kia là một con hổ có bộ mặt cười. Từ khi được chứng kiến Lãnh Phong phát uy, về sau này tự đáy lòng Hứa Khiết liền cảm giác mình từ nữ vương biến thành nữ bộc (người hầu nữ) rồi, nhưng cô lại hoàn toàn không thể nào phản kháng nổi! Cho nên thời điểm Vũ Thiên nói là "Đồ cưới", tự đáy lòng Hứa Khiết liền run run, bắp chân bị chuột rút đau đến mức gương mặt của cô đều bị móp méo hết cả.
"Nhận đi, những thứ này đều là tiền lương của tôi đó. Hơn nữa, đó là tiền lương cả cuộc đời này của tôi đấy." Lãnh Phong liếc xéo sang nhìn Hứa Khiết.
Tuy rằng Hứa Khiết không biết là Lãnh Phong có ý gì, nhưng cô vẫn lên tiếng thưa dạ, sau đó gấp xếp lại, cẩn thận nhét vào ở trong túi của mình.
Vũ Thiên gật gật đầu đối với Lãnh Phong, tán thưởng anh có nghệ thuật chế ngự vợ. Lãnh Phong quay đầu đi, nắm bắt chóp mũi của mình che giấu ý cười. Thì ra sự việc thật sự là rất giống với câu nói mà Lãnh Phong đã nói với Vũ Thiên, người phụ nữ càng tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu, thì lại càng là một con hổ giấy.
★☆★☆★☆
Thời điểm bụng của Mục Vũ Phi lại tròn thêm một vòng thì năng lực khiêu khích của Khang Từ lại tiến lên thêm một bậc khác. Đoạn thời gian vừa qua Khang Từ nghĩ hết biện pháp muốn chọc giận Mục Vũ Phi, nhưng mỗi lần như vạy, cô ta lại bị tức giận tràn đầy. Lúc này đây rốt cục Khang Từ nghĩ ra được một thượng sách, liền cầm một chiếc áo cưới đến, đẩy cửa phòng ngủ của Mục Vũ Phi ra.
"Thử một lần xem sao, một thời gian nữa chẳng phải cô sẽ phải mặc trong hôn lễ hay sao!" Khang Từ quăng chiếc áo cưới ở trên giường, lỗ mũi hếch lên trời, nói với Mục Vũ Phi. ngôn tình hay
Mục Vũ Phi ngồi ở trên ghế dựa nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, đến quay đầu lại cũng không buồn quay, chỉ nói: "Cô cảm thấy bụng tôi hiện tại như thế này, thì ăn mặc kiểu gì?"
Chiếc áo cưới này là loại váy may bó sát người, nhằm làm tôn thêm dáng người uyển chuyển cho tân nương. Nhưng mà bây giờ bụng của Mục Vũ Phi đã hơi hơi to, nhô lên như vậy, căn bản là không có cách nào để mặc chiếc áo cưới này được.
Thực sự là làm cho trong lòng Khang Từ rất khoái trá. Khang Từ cười lạnh nói: "Như vậy cũng không có việc gì hết! Cô bụng lớn mà xuất hiện ở trong hôn lễ thì lại càng tốt chứ sao."
Mục Vũ Phi lấy tay chống má, triệt để không để ý tới Khang Từ nữa. Cô gái này chính là rất ngây thơ, không có việc gì chung quy lại nghĩ muốn gây sự với để làm cái gì đây? Mục Vũ Phi cô căn bản cũng chưa từng bao giờ có gì đắc tội với cô ta kia mà! Chuyện xảy ra năm đó là do Đoan Mộc cùng với cô cô của Vũ Thiên, Vũ Phượng Kiều kia gây nên. Còn chuyện Vũ Thiên không thích Khang Từ cũng là chuyện riêng giữa hai người bọn họ đấy chứ. Việc này chẳng lẽ có nửa xu quan hệ đối với Mục Vũ Phi cô hay sao? Mục Vũ Phi thực sự cũng không rõ cái người bên cạnh mình đây gặp phải chuyện bất hạnh, vì sao đến cùng lại cứ muốn đẩy trách nhiệm lên trên thân thể Mục Vũ Phi cô như vậy? Chẳng lẽ sự bất hạnh của Khang Từ đều là do cô đã tước đoạt hạnh phúc của cô ta hay sao?
Khang Từ thấy Mục Vũ Phi trầm mặc không nói gì, cũng cảm thấy không có ý tứ. Mỗi khi Mục Vũ Phi tỏ vẻ không gì lạ, thời điểm giằng co cùng với cô ta, cũng đều cảm thấy bản thân mình có chút ngây thơ. Khang Từ phẫn nộ đẩy cửa ra chuẩn bị bỏ đi, lại phát hiện ra Hứa Phàm vẫn luôn luôn đứng ở ngoài cửa để nghe ngóng động tĩnh ở bên trong phòng.
"Thật là si tình." Khang Từ xùy một tiếng, đẩy Hứa Phàm ra rồi bỏ đi xuống lầu.
Hứa Phàm đi đến bên giường cầm lấy chiếc áo cưới ướm lên trên người Mục Vũ Phi, khoa tay múa chân một chút, nói vẻ cực kỳ cao hứng: "Phi Phi, em mà mặc màu trắng thế này, thật sự nhìn rất đẹp mắt!"
Thấy Mục Vũ Phi không có phản ứng gì, Hứa Phàm vỗ vỗ lên cánh tay của cô, dịu dàng nói: "Phi Phi, đừng lo lắng, em gả cho tôi xong, chúng ta liền xa chạy cao bay. Đến lúc đó sẽ không có ai có thể ngăn trở được chúng ta, đứa con của em sinh ra, tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, coi nó như con của mình vậy."
Mục Vũ Phi vùng thoát khỏi tay của Hứa Phàm, lạnh lùng nói: "Tôi phiền toái nhất là khi nhìn thấy cái bộ dạng này của anh! Đã biết rõ rành rành hết thảy đều là ảo tưởng, vậy mà vẫn còn đắm chìm ở trong đó, không có cách nào để tự kiềm chế."
Vẻ vui sướng trên mặt Hứa Phàm dần dần rút đi, ánh mắt cũng dần lạnh xuống. Anh ta nắm giữ cổ tay của Mục Vũ Phi lôi kéo cô từ trên ghế đứng dậy, nhìn cô nói như đe dọa: "Tôi đã nghĩ muốn có được thứ gì, thì tôi sẽ không từ thủ đoạn nào để có được đến tay mình. Trước kia như thế, hiện tại cũng vẫn như thế."
"Anh nên cảm thấy may mắn, bởi vì tôi và Vũ Thiên có quy ước với nhau, rằng tôi sẽ không bao giờ đánh nhau nữa, bằng không anh sẽ chết rất khó coi!"