Âu Văn Phú nghe thấy Mục Vũ Phi nói để Lãnh Phong ra mặt làm người đại diện, thì không hiền hậu cười ra tiếng: "Nhị tiểu thư nhà họ Hứa cùng Lãnh Phong đi gần với nhau như vậy, cô còn dám để cho Lãnh Phong ra mặt làm người đại diện! Cô cố ý khinh bỉ ông cụ Hứa hay sao đây?"
"Việc này cũng không phải là do tôi quyết định. Tôi vốn nghĩ bản thân mình sẽ làm, bất quá Nhị tiểu thư nhà họ Hứa đã nói, phải để cho Lãnh Phong làm!" Mục Vũ Phi cười xấu xa, nói biện giải.
Mục Vũ Phi nói rất đúng tình hình thực tế. Cô biết được Hứa Khiết cũng có ý đồ này, thời điểm trước cũng đã từng khuyên can rồi. Dù sao bọn họ cũng là người trong nhà, có quay mặt lại thì cũng khó nhìn. Nhưng mà Hứa Khiết lại rất kiên trì. Cô nói nếu cô và Lãnh Phong muốn được ở cùng với nhau, trước tiên bọn họ sẽ chọc giận ông cụ Hứa, để cho ông cụ thất vọng đối với mình sẽ tiến tới buông tha cho bọn họ. Chỉ có như vậy, bọn họ yêu nhau mới có thể có một cái địa vị ngang hàng.
Mục Vũ Phi hoàn toàn bội phục đối với Hứa Khiết. Bởi vì Hứa Khiết là một cô gái dám yêu dám hận, thật xứng đôi với Lãnh Phong. Hơn nữa từ trên người Hứa Khiết cũng không khó nhìn ra thái độ của người nhà họ Hứa đối với cô. Cha Hứa hoàn toàn chính là đẻ cho con gái của mình phong trào theo kiểu tự nhiên, mà Hứa Nhân trước khi đi ra nước ngoài liền thông báo cho cô em gái trước rằng, vì Lãnh Phong mà chuẩn bị đồ cưới. Hứa Liêm thì không cần nói, luôn luôn là người của mình. Như vậy hiện tại nội bộ người trong nhà họ Hứa đều đã từ từ tan rã, chỉ còn chờ xuất hiện có điều gì bại lộ ra, đám người bọn họ lập tức sẽ sử dụng đến một đòn kích trí mệnh.
Bất quá nhắc tới Hứa Khiết thì Mục Vũ Phi lại thấy buồn bực. Mấy ngày hôm trước Hứa Khiết đã hỏi cô rằng, người mà Lãnh Phong yêu là ai? Mục Vũ Phi cô ăn ngay nói thật, về sau Hứa Khiết liền biến mất, cho đến tận bây giờ cũng không thấy xuất hiện. Mục Vũ Phi tìm không thấy người Hứa Khiết đâu, chỉ có thể làm theo kế hoạch của Hứa Khiết mà thôi. Về phần bản thân Hứa Khiết đã xuất ra khoản tiên muốn mua cổ phần công ty, Mục Vũ Phi trả lại cho Hứa Khiết, vì dù sao Hứa Khiết vẫn là người của nhà họ Hứa. Đến lúc đó, nếu như ông cụ nhà họ Hứa mà biết được sự bắn ngược của cô cháu gái của mình, Mục Vũ Phi sợ là sẽ không chống đỡ được. Bất quá đám người bọn họ cũng không phải là những người không có lương tâm như vậy. Vẫn là để lại cho Hứa Khiết có một phần cổ quyền, chờ đến khi nhà họ Hứa đổi chủ, thì sẽ giao lại cho Hứa Khiết.
Âu Văn Phú nhìn thấy nhà họ Hứa gặp rủi ro thì cao hứng không thôi, vốn Xuân Nguyệt cũng nghĩ muốn được tham gia, nhưng đã bị anh ngăn trở. Dù sao hội sở mà Xuân Nguyệt mở ra kia cũng đã quá mức phô trương rồi. Người ở trong của Xuân Nguyệt cũng đã sớm bất mãn đối với công việc này của cô. Thế nhưng mà cũng không có ai làm gì được, đành chỉ có thể để cho cô theo đuổi tự do của mình. Nếu như để cho Xuân Nguyệt tham dự vào trận này, đợi đến lúc ông cụ nhà họ Hứa kia từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, thì Xuân Nguyệt không có người thân che chở, việc tự bảo vệ mình của cô sẽ thật sự thành vấn đề.
"Xin nhờ các ngài có kinh nghiệm hãy cười kín đáo cho một chút đi ạ, đừng có để mọi người nhìn vào như vậy!" Đôi bàn tay Mục Vũ Phi xoa xoa lên cánh tay đang nổi da gà, nói vẻ bất mãn: "Thật sự rất xin lỗi, nhất thời không kịp thu liễm lại!" Âu Văn Phú cười hắc hắc vui sướng.
Mục Vũ Phi chỉnh đốn lại sắc mặt, tiếp tục nói với mọi người: "Bây giờ bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng ta chính là chèn ép thế lực của nhà họ Hứa. Thế nhưng mà chúng ta không thể lại tiếp tục làm lộ liễu như vậy nữa, không thể ép buộc ông cụ Hứa nữa."
Mọi người gật đầu. Thực sự, nếu bây giờ mà còn ép buộc ông cụ Hứa nữa, thì lợi ích của nhà bọn họ sẽ bị hao tổn, tất nhiên sẽ phải rút ra khỏi trận đánh này. Hiện tại bọn họ đã hung hăng quạt cho người nhà họ Hứa một cái bạt tai, đã không nể mặt ông cụ Hứa rồi. Tiếp theo sau đây, bọn họ cần phải yên tĩnh trong một khoảng thời gian ngắn để làm tê liệt ông cụ Hứa. Dù rằng biết rằng những cách làm này của bọn họ căn bản là cũng không thể nào thoạt khỏi ánh mắt của ông cụ Hứa, nhưng mà, chung quy làm thì vẫn tốt hơn là không làm o. Ngôn Tình Cổ Đại
Doãn Tiểu Nhu có chút buồn rầu hỏi: "Bây giờ còn có một vấn đề, chính là Thượng Duyên và Thượng Tư Nguyên thì phải làm sao bây giờ? Ông cụ Hứa không thể chạy đến gây sự với nhóm chúng ta được. Thế nhưng mà chỉ sợ ông cụ sẽ xuống tay đối với hai anh em bọn họ."
Nghe Doãn Tiểu Nhu nói như vậy, mọi người lại trầm mặc. Bọn họ vừa mới quyết định cần phải yếu thế, để tránh bị lộ ra mọi chuyện. Nhưng mà, nếu như bọn họ công nhiên nhét hai anh em nhà họ Thượng kia vào vòng bảo vệ của thế lực nhà mình, vậy thì ngày ông cụ Hứa nổi bão sợ là cũng sắp đến gần rồi.